Lâu Mịch đang đánh răng thì luôn cảm giác có bóng người lảng vảng bên ngoài, nhìn qua tấm kính mờ cửa sổ, quả thật không phải ảo giác.
Thực sự có bóng người ở ngoài cửa sổ.
Tuy nói khu Trường Tuấn Hoa Viên được bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng ai biết được? Lỡ đâu kẻ trộm cũng chăm chỉ khổ luyện, luyện đến mức có thể băng tường vượt nóc thì sao?
Lâu Mịch lặng lẽ đặt bàn chải đánh răng điện xuống, liếc quanh tìm thứ gì đó để phòng thân. Tìm một vòng không thấy gì thuận tay, cuối cùng đành bế luôn con robot dọn nhà trong phòng vệ sinh lên.
"Lâu Mịch chào ngài, ta là robot dọn nhà thông minh X
-Hw, chuyên làm việc trên mặt đất, không thích hợp sử dụng ở vị trí cao..."
Robot vừa được nhấc lên đã phát ra lời nhắc nhở nàng vô cùng nghiêm túc.
"Suỵt, đừng nói chuyện." Lâu Mịch ra lệnh cho nó.
Con robot chết tiệt này còn khá nặng nữa. Nếu lát nữa mà nó xoay mình "công kích", tên trộm kia không nở hoa trên trán mới là lạ.
Lâu Mịch cẩn thận đẩy hé cửa sổ, rón rén thò đầu ra ngoài xem thử. Nhưng phát hiện không phải trộm. Trước mắt nàng là Trì Lẫm đang ở trong sân... đánh quyền.
Trì Lẫm nhắm mắt, hai chân bước trước bước sau, đầu gối hơi cong, sống lưng thẳng tắp. Mỗi một chiêu ra quyền đều dứt khoát, mạnh mẽ, có khí có lực. Mỗi lần tung nắm đấm, chân cũng xoay theo, động tác liền lạc như nước chảy mây trôi, nhìn lại còn rất ra dáng.
Nhưng mà, Trì Lẫm đánh quyền?
Lâu Mịch trố mắt, ngũ quan suýt nữa bị dấu chấm hỏi nuốt sống.
Hai ngày trước hành động của Trì Lẫm đã khiến Lâu Mịch thực sự hoang mang, hôm nay lại còn dứt khoát tập đánh quyền.
Tuyệt thật, Lâu Mịch đã dần bị nàng rèn luyện cho khả năng chấp nhận mọi chuyện kỳ quái.
Lúc trước khi Lâu Lực Hành muốn sửa sang lại một góc sân thành phong cách cổ hương cổ sắc, Lâu Mịch còn cảm thấy hắn thật sự già rồi, đến cả gu thẩm mỹ cũng bắt đầu phục cổ.
Nhưng xem ra... vẫn có người có thể đồng điệu với gu thẩm mỹ đó của hắn...
Không biết lão ba nàng biết được, liệu có thấy vui mừng chút nào không.
Trì Lẫm đánh xong một đoạn quyền, mở mắt ra liền bắt gặp ánh mắt Lâu Mịch đang ló đầu qua cửa sổ nhìn mình.
Trì Lẫm: "Tỷ tỷ sớm. Cần ta hỗ trợ gì không?"
Lâu Mịch: "Hỗ trợ cái gì?"
Trì Lẫm chỉ chỉ vào robot dọn nhà: "Giúp ngươi vứt rác."
Lâu Mịch che chở con robot X
-Hw phiên bản mới nhất, giá trị hơn 1 vạn tệ, còn chưa dùng được bao lâu: "Ta không định vứt..."
Trì Lẫm tuy không nói thẳng ra, nhưng ánh mắt rất rõ ràng đang nói: Nếu ngươi không định vứt thì ôm nó làm gì?
Lâu Mịch giải thích: "Ta định mua thiết bị tập thể hình nhưng chưa đến, nên tạm dùng con robot này thay thế, rèn luyện thân thể một chút."
Không cần biết Trì Lẫm có tin hay không, dù sao bản thân Lâu Mịch cũng không thể tin nổi.
Quả nhiên, ngay sau câu nói đó, trong ánh mắt Trì Lẫm liền hiện lên một cảm xúc mà nàng vô cùng quen thuộc.
Đó là ánh mắt nhìn kẻ ngốc, giống hệt như trước kia nàng nhìn Trì Lẫm.
Trì Lẫm chỉ chỉ miệng mình, Lâu Mịch: "?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!