"Thi đại học xong chúng ta liền kết hôn đi, ta muốn chăm sóc ngươi, đời này để ta chăm sóc ngươi thật thật tốt đi."
Hoàn toàn không nghĩ tới một Ngụy Chước Ngưng ngày thường nghe một câu lời âu yếm còn đỏ mặt ba lần, vậy mà lại đột nhiên nói ra lời như thế này.
Cầu hôn?
Dù đầu óc nhanh nhẹn như Lâm Tiểu Chí, trong một lúc cũng không thể hồi phục tinh thần.
"Ngươi là... đang cầu hôn sao?" Lâm Tiểu Chí hỏi Ngụy Chước Ngưng, "Ngươi là đang cầu hôn ta thật sao?"
Ngụy Chước Ngưng thấy nàng hỏi gấp như vậy, cũng không biết là vui hay là không vui, nhất thời không đoán được, nước mắt cũng lập tức dừng lại.
"Ừm... à... đúng vậy..."
Ngụy Chước Ngưng ở đây ừm à nửa ngày, thấy Lâm Tiểu Chí đưa ra ngón tay xinh đẹp.
Ngụy Chước Ngưng: "?"
"Nếu là cầu hôn thì nhẫn của ta đâu? Mau đeo cho ta đi."
Đón nhận nụ cười rạng rỡ của Lâm Tiểu Chí, Ngụy Chước Ngưng hoàn toàn rơi vào trầm mặc.
Thấy nàng mang vẻ mặt xấu hổ, nụ cười của Lâm Tiểu Chí cũng bắt đầu cứng lại.
"Hóa ra có người mặt ngoài thì cầu hôn, kết quả đến cả nhẫn cũng không chuẩn bị. Thật ra chỉ là nhất thời kích động buột miệng nói ra thôi, căn bản không suy nghĩ kỹ lưỡng đã mở miệng, đúng không?"
Ngụy Chước Ngưng xấu hổ đến mặt đỏ bừng: "Không phải, ta thật sự là nghĩ như vậy, nhưng mà..."
Nhưng mà nàng căn bản không có tiền mua nhẫn.
Đã gần nửa tháng không cập nhật tiểu thuyết, tiền nhuận bút tháng này chắc chỉ có hai ba ngàn, có khi còn không đủ phụ cấp gia đình, càng đừng nói đến việc mua nhẫn loại hàng xa xỉ này.
"Có thể... có thể cho ta thiếu trước được không?" Ngụy Chước Ngưng nắm tay Lâm Tiểu Chí, vô cùng kiên định nói, "Chờ thi đại học xong, ta nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền! Đến lúc đó ngươi muốn chiếc nhẫn nào ta đều mua cho ngươi, ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi! Ta đem cả thế giới tặng cho ngươi!"
Lâm Tiểu Chí sớm đã đoán được nàng không chuẩn bị nhẫn, nếu Ngụy Chước Ngưng – một tên tiểu ngốc tử đầu óc đơn giản như vậy – mà thực sự móc ra một chiếc nhẫn lấp lánh làm lóa mắt người ta thì Lâm Tiểu Chí mới là người bị dọa chết.
Vốn chỉ định trêu nàng một chút, nhưng thấy nàng vừa chắc chắn vừa sốt ruột như vậy, cứ như thể Lâm Tiểu Chí thật sự sẽ không đồng ý chỉ vì một chiếc nhẫn vậy — đáng yêu đến mức khiến người ta ngứa ngáy tâm can...
Lâm Tiểu Chí cho rằng mình đã đủ hiểu biết về Ngụy Chước Ngưng, biết những cảm xúc nhỏ và tính cách nhỏ của nàng là như thế nào.
Không ngờ, còn có một mặt xa lạ như vậy.
Được Ngụy Chước Ngưng cưng chiều, lúc này Lâm Tiểu Chí chính là người hạnh phúc nhất thế giới.
Thấy Lâm Tiểu Chí chỉ cười mà không nói lời nào, Ngụy Chước Ngưng càng thêm lo lắng.
"Ngươi có phải cảm thấy ta không có thành ý không?" Ngụy Chước Ngưng cúi đầu, thật sự chán nản.
"Chước Ngưng ngốc, nhẫn cũng không phải chỉ có loại bày ở cửa hàng mới gọi là nhẫn đâu."
Tuy không biết Lâm Tiểu Chí đang nói là cái gì, nhưng nhìn nàng vừa tiến sát lại vừa thì thầm, cười mờ ám như vậy, thì chắc chắn lời nàng sắp nói ra không phải thứ đứng đắn gì.
"Vậy... còn có loại nhẫn gì nữa?" Ngụy Chước Ngưng lại còn cam tâm tình nguyện phối hợp với lời nàng.
Lâm Tiểu Chí thấp giọng nói một câu, khuôn mặt Ngụy Chước Ngưng lập tức đỏ bừng.
"Cái gì a! Ngươi nói ngươi, cả ngày toàn nghĩ mấy cái đó!"
"Ờ? Hóa ra ngươi không muốn cho." Lâm Tiểu Chí thở dài một tiếng, buồn bã nói, "Vậy thôi quên đi, có một số người miệng nói nghe thì hay, thực ra căn bản chẳng có chút thành ý nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!