Trên người còn có mùi thuốc lá thì còn có thể giảo biện được, nhưng khi hôn sâu thì mùi thuốc lá rõ ràng đến mức nào, Lâm Tiểu Chí hoàn toàn có thể tưởng tượng ra.
Lúc này đối diện ánh mắt lo lắng của Ngụy Chước Ngưng, Lâm Tiểu Chí cái lời nói dí dỏm gì cũng không thốt ra được, cố tình yết hầu lúc này lại ngứa muốn chết, chỉ muốn ho khan.
"Chỉ là, có chút không ngủ được...... Khụ khụ khụ khụ......"
Lâm Tiểu Chí đeo khẩu trang lại một lần nữa, quay đầu đi đến lan can bên cạnh ho khan không ngừng.
Ngụy Chước Ngưng đi tới, yên lặng mà giúp nàng vuốt lưng.
Không có bất kỳ lời trách móc nào, đợi nàng ho xong một đợt, lấy từ cặp sách ra bình giữ nhiệt, đưa nàng uống chút nước ấm.
Bình giữ nhiệt của Ngụy Chước Ngưng cũng là Lâm Tiểu Chí tặng nàng.
Thân bình trắng muốt được khảm khóa cài màu hồng nhạt, trên nắp còn có vài hình bông tuyết nhỏ, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cái bình này Lâm Tiểu Chí đã đặc biệt thích, cảm thấy cùng Ngụy Chước Ngưng con người này hợp không thể nào hợp hơn.
Tất cả những thứ trắng trẻo mập mạp mà mềm mại, Lâm Tiểu Chí đều cảm thấy trời sinh là để dành cho Ngụy Chước Ngưng, hoàn toàn chính là bảng phối cho thỏ con.
Ngụy Chước Ngưng đã nhận quá nhiều quà từ Lâm Tiểu Chí, từ khăn quàng cổ, bao tay, quần áo, giày cho đến các vật dụng thường dùng hàng ngày, tất cả đều là do Lâm Tiểu Chí phối cho nàng.
Dù có mặc đồng phục trường, nhưng qua bàn tay phối đồ khéo léo của Lâm Tiểu Chí, Ngụy Chước Ngưng cũng dần dần từ một thiếu nữ mang đầy hơi thở nghèo khó của khu ổ chuột, lột xác thành một thiếu nữ có gu thời trang.
Lâm Tiểu Chí thích nhìn bộ dạng nàng đáng yêu xinh đẹp, nàng trời sinh là nên như thế.
Ngụy Chước Ngưng biết tâm tư của Lâm Tiểu Chí, cũng hiểu rằng chỉ khi bản thân càng xinh đẹp và xuất sắc hơn, mới xứng đôi với Lâm Tiểu Chí.
Cho nên những món quà nhỏ này nàng đều nhận lấy, hơn nữa mỗi ngày đều sử dụng.
Đồng thời, nàng cũng đang liều mạng gõ chữ kiếm tiền, một nửa đưa cho mẹ, một nửa thì vụng trộm giữ lại, đều dùng để mua đồ cho Lâm Tiểu Chí.
Khẩu trang của Lâm Tiểu Chí cùng băng đô, đồng hồ, giày và cặp sách, cũng tất cả đều do Ngụy Chước Ngưng mua cho nàng.
Toàn thân người yêu đều mang dấu ấn của chính mình, không có cảm giác hợp ý hợp tâm nào tốt đẹp hơn thế nữa.
Ngụy Chước Ngưng thích toàn bộ con người của Lâm Tiểu Chí, từ làn da đẹp đến tính cách cẩn trọng tỉ mỉ, từ sợi tóc đến đầu móng tay, mọi chi tiết nàng đều ghi tạc trong đầu.
Lúc viết văn, có khi đang miêu tả đặc điểm nữ chính nào đó, chẳng hiểu sao lại lẫn vào khí chất của Lâm Tiểu Chí.
Trên thế giới này có người hoàn hảo tuyệt đối sao?
Có lẽ là không.
Nhưng trong thế giới của Ngụy Chước Ngưng thì có.
Người đó chính là Lâm Tiểu Chí.
Ngay cả việc nàng từ sơ trung đã bắt đầu hút thuốc, mà Ngụy Chước Ngưng vạn phần nghe không quen mùi đó, nàng cũng có thể vì Lâm Tiểu Chí mà chịu đựng.
Nàng chưa bao giờ muốn vì tình cảm của bản thân mà ép Lâm Tiểu Chí thay đổi điều gì, chỉ là việc hút thuốc này...
Dù sao thì cũng không tốt cho sức khỏe.
Lâm Tiểu Chí giấu tay trong tay áo đồng phục, ngón tay thanh tú vươn ra một đoạn, kéo khẩu trang xuống cằm, uống hai ngụm nước, rồi định đưa cái bình giữ nhiệt lại cho Ngụy Chước Ngưng.
"Ngươi uống thêm hai ngụm nữa đi." Ngụy Chước Ngưng thấy nàng uống chẳng bao nhiêu, kháng nghị nói.
Lâm Tiểu Chí nhìn thỏ con mắt to kiễng chân lên, như muốn toàn phương vị giám sát nàng uống thêm vài ngụm nước ấm, liền mỉm cười với nàng, ừng ực ừng ực uống thêm hai ngụm lớn:
"Thế này được chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!