Lưỡi dao cắt ngang đầu ngón tay, dòng máu tươi từng giọt nhỏ vào viên huyết tụy châu (châu huyết ngọc) trong vòng tay. Viên ngọc vốn chỉ có màu hồng nhạt, chỉ trong nháy mắt vì một giọt máu người đã trở nên đỏ tươi rực rỡ.
Trì Lẫm nhìn sự biến đổi kỳ diệu của huyết tụy châu, cảm xúc phức tạp bò lên đến ấn đường.
Quốc sư một bên ho khan, một bên định đưa viên châu vào miệng Nữ hoàng.
"Để ta làm." Trì Lẫm tiếp lấy huyết tụy châu, bước đến bên giường băng. Hơi lạnh thổi đến khiến khuôn mặt nàng đã sớm cứng đờ, thật lạnh, nhưng xác của Nữ hoàng còn lạnh hơn.
Nhẹ nhàng nâng cằm Nữ hoàng, mở miệng nàng ra, từ từ đưa huyết tụy châu vào trong.
Viên huyết tụy châu phát sáng trên đôi môi Nữ hoàng, rồi trong nháy mắt đã được nuốt xuống. Dần dần, khuôn mặt tái nhợt như giấy của nàng lại hiện lên sắc hồng, nhịp thở của Trì Lẫm cũng trở nên gấp gáp.
Nữ hoàng giống như đang ngủ vậy.
Trì Lẫm ngồi bên giường băng, tỉ mỉ chăm chú nhìn Nữ hoàng không rời mắt.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại sau đại hôn, không ngờ lại là lúc âm dương cách biệt.
Quốc sư lên tiếng: "Hoàng hậu nương nương, hãy để vi thần băng bó vết thương trên tay ngài trước đi."
Trì Lẫm giật giật ngón tay: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Quốc sư nhìn về phía lưng nàng đã nhuốm đỏ máu, thở dài một tiếng rồi nói: "Vi thần nói chính là vết thương khác trên người nương nương..."
Vừa nghe Quốc sư nói thế, nàng mới cảm thấy chút đau đớn.
Để trở về đây, nàng đã muốn mất nửa cái mạng.
Khi Nữ hoàng còn là công chúa, Trì Lẫm là thư đồng của nàng.
Hai người tuổi gần bằng nhau, từ khi mới biết chữ đã quen biết nhau tại Quốc Tử Giám, sau này ở Thái Hoa điện sớm chiều bên nhau lâu ngày sinh tình. Sau hai năm Công chúa lên ngôi, đã phong Trì Lẫm làm hoàng hậu.
Trì Lẫm là vị Nữ hoàng hậu đầu tiên từ khi khai quốc đến nay, lại là người đầu tiên bị giáng tội vào đêm đại hôn, cả tộc bị lưu đày.
Tuy trên đường lưu đày có binh lính hộ tống, nhưng hoàng hậu nhất tộc gặp phải tai họa bất ngờ này, thật chưa từng có tiền lệ.
Khi Trì Lẫm bị lưu đày xuống Di Châu thì đột nhiên biết tin Nữ hoàng băng hà, trong cung đã xảy ra biến loạn. Vốn vẫn luôn cảm thấy chuyện bị vu oan giá hoạ vô cớ và chuyện lưu đày này có gì đó kỳ lạ, quả nhiên!
Trì Lẫm bất chấp tất cả vội vàng trở về Thượng Kinh.
Lúc này Thượng Kinh đã phát sinh biến loạn. Thượng Kinh như rắn mất đầu, chỉ còn lại một nhóm lão thần cuối cùng đang khổ sở chống đỡ.
Trì Lẫm từ nhỏ văn võ song tu lại từng lên chiến trường, kinh nghiệm tác chiến phong phú, hết sức gian khổ mới có thể tiến vào trong hoàng thành, tìm được Quốc sư.
Quốc sư cùng các lão thần chịu khổ nhiều ngày, vẫn không biết tên hung đồ ẩn sau màn đêm giết hại Nữ hoàng là ai. Những kẻ địch bên ngoài không phải kẻ thù thật sự, kẻ muốn đoạt quyền vẫn đang ẩn nấp phía sau bức màn.
Khi Quốc sư và đám người nhìn thấy Trì Lẫm thì sợ hãi vô cùng: "Hoàng hậu nương nương, sao ngài lại trở về!"
Nghe Quốc sư gọi "Hoàng hậu nương nương", Trì Lẫm khẳng định suy đoán trong lòng, nhìn cung điện xưa kia tráng lệ giờ đây phủ một tầng huyết sắc đáng sợ, nàng đau khổ cười nói:
"Ta đã sớm nên biết Bệ hạ là để bảo vệ ta và gia tộc già trẻ an toàn, mới đưa chúng ta đi lưu đày."
Quốc sư cùng các lão thần quỳ sát đất khóc rống: "Bệ hạ khổ tâm, trời xanh chứng giám!"
Trì Lẫm vội vàng nói: "Không cần hỏi trời xanh, ta hiểu. Chỉ là..."
Chỉ là loạn trong giặc ngoài, Nữ hoàng băng hà, Đại Nguyên sẽ đi về đâu?
Quốc sư dẫn nàng đi gặp Nữ hoàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!