Chương 43: Tuyệt cú

Lần này, lời can gián của đài quan không có hiệu quả, kim thượng vẫn giữ nguyên chức tuyên huy nam viện sứ tại ngoại của Trương Nghiêu Tá, có điều, đồng thời cũng điều y đi tri Hà Dương, do đó ảnh hưởng của Trương thị với triều đình và trong cung cũng bị giới hạn, chư nương tử tuy bất mãn song cũng chẳng lắm lời oán thán như ngày trước.

Bởi nhóm ngự sử trung thừa Vương Cử Chính liên tục dâng sớ phản đối, nói hình phạt đối với Đường Giới quá nặng, nên kim thượng đã đổi địa điểm điều chức Đường Giới từ Xuân Châu sang Anh Châu khá hơn đôi chút. Trung tuần tháng Mười, ta lại nghe được một tin tức khác qua Trương Thừa Chiếu:

Kim thượng lệnh Trương Mậu Tắc hộ tống Đường Giới đi Anh Châu.

Ta rất ngạc nhiên, lập tức đi tìm Trương tiên sinh. Khi ấy thầy đang thu dọn hành trang, cũng xác nhận tin tức này.

"Sao quan gia lại hạ lệnh như vậy ạ?"

Ta hỏi Trương tiên sinh,

"Cách chức điều chuyển thần tử cũng đâu có lệ cử trung sứ hộ tống."

Trương tiên sinh nói với ta:

"Điều kiện của Anh Châu tuy không tệ như Xuân Châu nhưng cũng nằm ở Lĩnh Nam, quan gia lo Đường Giới không quen thủy thổ, chết mất trên đường nên lệnh ta hộ tống dọc đường, để tâm chăm sóc, để y bình an nhậm chức."

Điều ta quan tâm hơn cả lúc này là Trương tiên sinh. Lĩnh Nam non nước vời vợi, người đời đều sợ khí hậu chốn ấy, tuy mang danh là hộ tống nhưng nguy hiểm Trương tiên sinh phải đối mặt cũng chẳng kém gì Đường Giới.

Trong lòng có ngàn lời vạn chữ, cuối cùng lại chỉ hóa thành một câu vô cùng giản đơn:

"Tiên sinh gắng bảo trọng."

Thầy hiểu thấu lòng ta, mỉm cười:

"Đừng lo lắng. Người làm nội thần đã hơn ba mươi năm như ta đây không cao quý thế đâu."

Đường Giới và Trương tiên sinh khởi hành chưa được mấy ngày thì kim thượng lại hạ một chiếu lệnh khác nằm ngoài dự đoán của mọi người: Bãi chức tể thần Văn Ngạn Bác xuống làm lại bộ thượng thư, quan văn điện đại học sĩ, tri Hứa Châu.

Có người nói đây là Văn Ngạn Bác vì chuyện gấm đèn lồng mà không dám ngồi yên tướng vị, tự mình xin từ, kim thượng thuận thế bằng lòng; cũng có người nói đây là quyết định kim thượng có ngay khi cách chức điều chuyển Đường Giới, song phương tranh chấp đều bãi chức, biểu thị công bằng.

Bất kể thế nào, hiệu quả cũng không tệ, dẹp yên ý kiến của chư thần về việc tể thần kết giao với hậu cung, người đời đều khen bệ hạ anh minh.

Một ngày nọ, ta theo công chúa đến Phúc Ninh Điện gặp kim thượng, khi ấy hoàng hậu cũng có mặt, đang cụp mắt cùng ngài thưởng thức một bức họa trên bàn.

Hành lễ xong, công chúa bừng bừng hứng thú đi qua xem, vừa thấy đã trố mắt: Là Đường Giới!

Ta lại gần đôi chút, đưa mắt nom, phát hiện ra trong bức họa đúng thật là chân dung Đường Giới.

"Huy Nhu cũng biết hắn?" Kim thượng hỏi.

À, không ạ. Công chúa nhanh chóng chối bay, chỉ vào dòng chữ trên cuộn tranh:

"Trên tranh viết tên y này."

Kim thượng cười, nói với hoàng hậu:

"Đãi chiếu chọn vẽ lần này không tệ, nghe nói mới chỉ trông thấy Đường Giới được hai lần mà vẫn vẽ được tương đối giống."

Công chúa tò mò hỏi phụ thân:

"Cha sai người vẽ chân dung Đường Giới là định treo ở Thiên Chương Các ạ? Nhưng nghe nói chức quan y rất nhỏ mà…"

Trong Thiên Chương Các có treo tranh chân dung của lịch đại danh thần quốc triều, song phẩm cấp chức vị của Đường Giới rõ ràng là không đủ tư cách được chọn.

Kim thượng cười không đáp, gọi một cận thị qua, nhìn tranh chân dung Đường Giới, phân phó:

"Đưa tranh này đến Ninh Hoa Điện, bảo quý phi treo trong gác."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!