Tuy Trương Thừa Chiếu sống chết không chịu thừa nhận nhưng ta vẫn có thể khẳng định để công chúa mặc y phục tiểu hoàng môn chạy ra ngoài là ý tưởng của hắn.
Hắn nhanh chóng được công chúa tín nhiệm nhờ vào khả năng nhìn mặt đoán ý, lựa lời xúi giục công chúa thích sao làm vậy.
Ta từng kéo riêng hắn ra trách cứ, không tự chủ được càng lúc càng nặng giọng, sau cùng nghe thấy hắn buông một tiếng thở dài:
"Khi còn bé bị đám nội thị hoàng môn cao hơn tôi một cấp mắng nhiếc, tôi mới ý thức được thế nào là quan hơn một bậc đè chết người. Vốn tưởng chúng ta là anh em, cậu không giống họ…"
Ta ngẩn người, dần nhớ lại chuyện hắn bảo vệ ta bận ta bị ức hiếp hồi còn nhỏ, liền im lặng.
Hắn lại nhắc đến công chúa: "Công chúa mặc y phục tiểu hoàng môn ra ngoài chơi bất quá chỉ là chuyện cỏn con ngẫu nhiên mới diễn ra một lần. Hơn nữa còn hành sự cẩn thận, không ai phát hiện ra.
Dẫu có bị phát hiện thì công chúa cũng chẳng chạy ra ngoài cung, cùng lắm chỉ bị quan gia nương nương nói dăm lời, có thể gây nên phiền toái bao lớn chứ?
Quan gia thương công chúa như vậy, chớ nói công chúa chỉ đi loanh quanh trong cung viện, người có nhất thời nổi hứng, phóng hỏa đốt cung, quan gia ắt cũng chẳng thực sự trách phạt người… Ấy gọi là tình ruột thịt đó! Trương quý phi được sủng ái ư?
Nhưng hành sự chỉ cần xảy ra chút ít sai lầm thôi là quan gia mặt mày sa sầm, bắt bà ta quỳ xuống tạ tội liền. Ngẫm lại công chúa mà xem, cậu có từng thấy quan gia thật sự nổi giận với người bao giờ chưa?
Công chúa bị thương cái ngón út thôi quan gia cũng xót ruột cả nửa ngày kia mà…
"Ta không muốn nghe hắn lý lẽ chày cối, ngắt lời:"Chuyện không đơn giản chỉ là công chúa chạy loanh quanh trong cung như cậu nói. Cậu để công chúa cải trang đi gặp người ngoài như thế, lỡ bị ai biết, nhất là đài gián, sẽ đem lại phiền phức cỡ nào cho người và quan gia đây?
Huống hồ, công chúa còn là nữ tử đã đính hôn…Ôi, đã nói bao lần rồi, có phải tôi bắt công chúa cải trang đâu.
"Trương Thừa Chiếu rất là cẩn thận tiếp tục lảng tránh tội danh xúi giục công chúa,"Cậu cũng đâu phải không biết, công chúa mà muốn làm gì thì mười con trâu kéo cũng chẳng lại.
Hơn nữa, công chúa chỉ muốn gặp vài người thuận mắt trước khi xuất giá thôi mà, việc gì cậu cứ phải ngăn cản mãi thế?
Ngẫm lại vị phò mã của chúng ta đi, quả đúng là khó coi còn gì, công chúa xuất giá rồi nhất định sẽ cười không nổi, sao không cho người sống cuộc sống hiện giờ thích chí hơn?
"Câu cuối cùng làm ta cứng họng hồi lâu, mãi sau mới nói:"Công chúa quá thẳng tính, tiếp xúc nhiều với Tào công tử rồi chỉ e chuyện về sau khó mà xử lý được.
"Trương Thừa Chiếu khoát tay:"Không sao đâu, hai đứa trẻ gặp nhau giữa thanh thiên bạch nhật thì có thể gây ra được đại loạn gì? Chẳng lẽ ý cậu là họ có bản lĩnh bỏ trốn?
"Thấy ta không đáp, hắn chợt nhếch một nụ cười khác thường, hạ giọng xuống thật thấp, cúi người nghiêng đầu nhìn ta chòng chọc, hỏi dò:"Tôi biết rồi, cậu hầu hạ công chúa nhiều năm, bỗng thấy công chúa gần gũi với người khác nên trong lòng sinh chút khó chịu chứ gì…"
Ta đứng bật dậy, mím chặt môi, lạnh lùng lườm hắn.
Hắn bị dọa cho im bặt, cúi đầu không dám tiếp tục nhìn ta.
Đã ghét Trương Thừa Chiếu suy đoán mập mờ, lại hận mình nghe câu này phản ứng quá dữ dội, ta phất tay áo bỏ đi, không sao nén được muôn nỗi ưu tư cuồn cuộn trong lồng ngực, rảo bước đi lung tung không mục đích trong cung, tưởng như muốn cất bước chạy điên cuồng.
Sau, hồi thần lại được là vì nghe thấy tiếng công chúa:
"Hoài Cát, Hoài Cát, sao huynh lại ở đây?"
Câu hỏi của nàng làm mớ suy nghĩ đang trong trạng thái vẩn đục của ta lắng lại. Ta nhận ra mình đang đứng trước Phúc Ninh Điện, công chúa thì đi về phía ta, trên mặt treo nụ cười trong vắt, không đợi ta trả lời đã chìa cho ta xem chiếc tráp con tinh xảo nàng cầm trong tay:
"Huynh đoán xem đây là cái gì?"
Ta hít lấy một hơi thật sâu, cố sức điều chỉnh sao cho vẻ mặt mình không quá cứng nhắc rồi nhẹ giọng đáp:
"Xem chừng trong tráp đựng một thỏi mực cổ."
"Đúng vậy! Là mực Lý Siêu cha vừa ban cho ta đó!" Công chúa cười cười sáp lại gần ta, Chìa tay ra đây.
Ta không hiểu nàng định làm gì, nhưng vẫn nghe lời nàng vươn tay ra.
Nàng đặt thỏi mực cổ Nam Đường vào lòng bàn tay ta, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!