1. Trạng nguyên
Cảnh tượng công chúa tưởng tượng đã thực sự diễn ra vào tháng Ba, đương nhiên, chàng trạng nguyên ưa nhìn ấy không phải là ta.
Vài ngày sau kỳ thi đình ở Sùng Chính Điện, kim thượng ngự Tập Anh Điện, kết quả cuối cùng của lần cống cử này được tuyên bố xướng danh ở đó. Theo lệ, khi ấy, nữ tử hậu cung có thể theo hoàng hậu lên Thái Thanh Lâu kề bên Tập Anh Điện, chiêm ngưỡng phong thái tiến sĩ tân khoa.
Hôm đó, trên Thái Thanh Lâu giăng một bức rèm châu tơ màu, ngự tọa của hoàng hậu đặt mé đông lầu, công chúa ngồi bên cạnh bà, cung quyến theo thứ tự ngồi đằng sau họ, chỉ riêng Trương quý phi là bày mưu kêu nội thị tùy tùng đặt một chỗ ngồi khác ở mé tây, rèm tơ quạt thêu, màu sắc và hình thức đều gần với của hoàng hậu, nhìn từ dưới lầu lên, tựa như hai cung ngang hàng.
Tham gia nghi thức xướng danh lần này ước chừng có bốn, năm trăm sĩ tử, chia làm hai nhóm tiến vào, lục tục dừng bước đứng nghiêm trên Tập Anh Điện, đều mặc áo bào trắng muốt, dưới ánh nắng rực rỡ ban ngày, áo mũ trước mắt trắng như tuyết.
Đến giờ xướng danh, tiếng nhạc lễ ngưng, sĩ tử và người xem đều nín thở, chờ hoàng đế trong điện mở niêm phong danh sách, công bố tên tiến sĩ.
Chốc lát sau, tên trạng nguyên do kim thượng đích thân tuyên đọc qua tiếng sáu bảy vệ sĩ đồng thanh hô truyền, vang vọng trong ngoài đại điện: "Tiến sĩ đứng nhất – Phùng Kinh đất Giang Hạ."
Trong hàng ngũ sĩ tử rộ lên một làn sóng xôn xao nho nhỏ, tiếp đó, một sĩ tử trẻ tuổi từ trong đi ra, không nhanh không chậm cất bước tiến vào giữa điện, dáng dấp thanh tú, tư thái thong dong.
Phần lớn cung tần trên Thái Thanh Lâu đều cầm lòng không đậu, nhao nhao nghiêng người về phía trước quan sát chàng trạng nguyên tân khoa này, tiếc rằng khoảng cách hơi xa, ngay sau đó chàng ta lại đi vào Tập Anh Điện nên dung mạo cụ thể thế nào chúng cung tần chẳng kịp nhìn rõ, không kìm được hỏi thăm lẫn nhau: "Cô có thấy rõ trạng nguyên trông ra sao không?"
Đúng lúc này, nội điện thừa chế Bùi Tương đứng hầu bên hoàng hậu cười, nói: "Dung nhan tướng mạo vị trạng nguyên này có thể nói là xuất chúng nhất trong số các trạng nguyên từ trước tới nay của quốc triều đấy ạ."
Bùi Tương là một trong những hoạn giả tài hoa nhất bản triều. Cha nuôi y là nội thị Bùi Dũ triều Chân Tông, giỏi tài ngâm vịnh, có thi danh, bản thân Bùi Tương cũng thích đọc sách, lại được Bùi Dũ dốc lòng bồi dưỡng nên tài văn chương từ thuở thiếu thời đã có thể sánh ngang với tiến sĩ, hiện đang làm việc ở Bí các, phụ trách hiệu đính sách vở, chức vụ gần như y hệt một văn thần.
Trong những năm Minh Đạo, kim thượng ngự ở tiện điện, thử tài thi phú của tiến sĩ, nhất thời nổi hứng, lệnh Bùi Tương khi ấy đang phục dịch bên cạnh làm bài. Bùi Tương vui vẻ lĩnh mệnh, vung tay làm ngay. Sau khi đọc thi phú của y, kim thượng cảm thán tán thưởng, người chung quanh cũng rung động theo. Kể từ đó, phàm là thi đình, kim thượng đều sẽ lệnh cho Bùi Tương ở bên hầu hạ, thi thoảng kiểm tra bài thi của tiến sĩ thay mình, truyền báo nội dung bài thi. Thế nên tình hình tiến sĩ tân khoa ra sao, Bùi Tương cũng khá am tường.
Y nói câu này đã kích thích nên một trận hô reo vui cười trong nhóm nữ tử, ai nấy đều hai mắt sáng rỡ, càng thêm tò mò. Miêu thục nghi lớn lên trong cung từ nhỏ, từng xem mấy khóa tiến sĩ, nghe vậy cất tiếng hỏi Bùi Tương: "So với Vương trạng nguyên mười chín năm trước thì thế nào?"
Ý bà chỉ Vương Củng Thần, ngày nay cách lúc y thi đỗ năm Thiên Thánh thứ tám đã được mười chín năm.
Bùi Tương đáp: "Khi ấy Vương thị lang mới chỉ mười chín tuổi, tuy rằng khôi ngô song hãy còn gầy gò non nớt, tựa một cây trúc xanh. Vị trạng nguyên khóa này hơn thị lang năm đó vài tuổi, phong thái thanh mà không bần, đứng trong chúng sĩ tử lóa mắt như cây đường đệ nở hoa vậy."
Hoàng hậu nghe xong mỉm cười: "Bùi thừa chế thư họa song tuyệt, tả người nghe cũng như vẽ tranh ấy."
"Hoàng hậu quá lời…" Bùi Tương ngậm cười cúi người: "Thần chỉ thành thật trả lời câu hỏi của Miêu nương tử mà thôi… Tài học của Phùng trạng nguyên cũng vô cùng xuất chúng, thi hương, thi hội trước khi thi đình đều đứng thứ nhất, cộng thêm kết quả xướng danh hôm nay thì chân chính là đỗ tam nguyên rồi."
Trạng nguyên đỗ tam nguyên trong lịch sử quốc triều chỉ có bốn người. Nghe y nói vậy, chúng nữ tử đều chẳng để tâm gì đến những tiến sĩ xướng danh sau đó nữa, vây lấy Bùi Tương hỏi miết về trạng nguyên. Hỏi hết một lượt từ quê quán, tuổi tác, xuất thân đến nội dung thi phú thi đình rồi, một nội nhân bạo gan thắc mắc một câu giòn giã: "Trạng nguyên đã có gia thất hay chăng?"
Mọi người cười phá lên, làm ty cung lệnh cả kinh vội ra hiệu: "Im lặng! Bị sĩ tử nghe thấy còn ra thể thống gì."
Chư nương tử và nội nhân miễn cưỡng kìm ngưng tiếng cười, vừa trêu ghẹo nội nhân đặt câu hỏi, đồng thời cũng nhướng mày cong miệng ngó Bùi Tương, chờ y trả lời.
Mà đáp án của Bùi Tương cũng không làm họ thất vọng: "Mấy năm trước Phùng trạng nguyên từng cưới một nương tử, nhưng vị nương tử này mất sớm, từ đó đến nay vẫn chưa lấy vợ."
"Ồ…" Chúng nội nhân rộ tiếng, nghe như thở phào nhẹ nhõm.
Công chúa thấy vậy không khỏi phì cười, thì thầm với ta: "Người ta có gia thất hay chăng thì liên can chi tới họ? Họ cũng có lấy được người ta đâu, sao phải quan tâm vậy chứ?"
Ta cười không đáp. Ngày thường chung đụng với đám nội nhân đã lâu, có thể láng máng đoán được tâm tư họ. Họ tuy tự biết mình không thể kết duyên cùng trạng nguyên, nhưng đối mặt với một nam tử vừa lòng đẹp mắt vẫn sẽ luôn hi vọng chàng gắng hết sức duy trì trạng thái độc thân, cho họ thêm không gian mơ mộng.
Năm cái tên đỗ đầu sau khi được kim thượng đích thân tháo niêm phong công bố lại trải qua lần lượt từng nhóm hoạn giả xướng danh, đợi đến khi xướng xong tên người thứ năm, kẻ sĩ vào điện cầm sắc thư vàng tươi, hạ bái một lần nữa xong, trên điện lại vang lên tiếng truyền: "Ban thưởng bào, hốt cho tiến sĩ."
Nghi thức ban thưởng áo lục, triều hốt cho tiến sĩ tiến hành dưới hai dãy nhà hông bên ngoài Tập Anh Điện. Năm người lấy trạng nguyên dẫn đầu ra cửa điện, khoác một tấm áo lụa màu vàng nhạt dưới sự giúp đỡ của hoạn giả trước rồi lấy công phục bằng la màu xanh lục, đai lưng vàng nhạt, nhận triều hốt trắng. Sau đó, vài trăm kẻ sĩ nối tiếp đi qua, tranh nhau lấy bào hốt trên hành lang, không buồn cởi áo trắng ra mà trực tiếp tròng luôn áo lục vào.
Cảnh tượng loạn cào cào, làm mất ráo cái vẻ thong dong của năm người đỗ đầu, nhóm cung tần chứng kiến lại cười vang một trận.
Đợi kẻ sĩ khoác áo buộc đai xong xuôi, hoạn giả dẫn họ lên điện tạ ơn. Một chốc sau, lại thấy trạng nguyên dẫn chúng tiến sĩ đi ra, theo hoạn giả tới trước Thái Thanh Lâu, hành lễ với hoàng hậu.
Hoạn giả dẫn họ tới nơi rồi không có chỉ thị gì thêm, ta liếc thoáng qua mé tây nơi Trương quý phi ngồi, trong khoảnh khắc từng ngờ rằng trạng nguyên sẽ không phân biệt được vị trí của hoàng hậu, bởi nghi trượng rèm màu hai bên khác biệt quá ít, người chưa quen với nghi chế trong cung chưa chắc đã phân rõ được. Song trạng nguyên Phùng Kinh chỉ bình thản đưa mắt liếc lên lầu một cái rồi lập tức chuyển sang mé đông, dẫn người hạ bái.
Miêu thục nghi đại khái cũng nghĩ như ta, thấy chàng phân biệt được vị trí của hoàng hậu thì cười nói: "Chàng trạng nguyên này có mắt đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!