Trước đây, mỗi lần kim thượng trực tiếp tuyên bố ý chỉ gì mà không qua thương nghị cùng chư thần, thế nào cũng sẽ có người phản đối. Chúng thần thường sẽ chia ra làm hai phái, một phái tán thành, một phái phản đối. Cũng có tình huống khác – hai phái cùng phản đối.
Tuy nhiên, trong vấn đề chọn phò mã này, thái độ của chư thần lại bất ngờ nhất trí chưa từng có, hầu như tất cả mọi người đều dứt khoát tỏ vẻ bệ hạ anh minh, đã ra quyết định chính xác nhất.
Đám gián thần trước kia quen thói dâng sớ chỉ trích kim thượng bước đi sai lầm cũng nhao nhao viết tấu ca ngợi, nói bệ hạ chọn Lý Vĩ kết duyên cùng công chúa, tôn vinh nhà cậu, là đền đáp công ơn dưỡng dục của hoàng thái hậu,
"Thiên hạ nghe thấy, không ai là không thương cảm, bảo nhau phải biết làm tròn chữ hiếu".
Bởi vậy mà thái độ của kim thượng đối với mối hôn sự này càng thêm kiên định, không cho hậu cung xía vào, nhưng, có lẽ là để trấn an chiêu dung, ngài nâng bà lên làm vị thục nghi chính nhị phẩm thứ ba, không bao lâu sau, còn thăng chị em tốt Du tiệp dư của bà lên làm sung nghi.
Công chúa đương nhiên đã biết phụ thân đã chọn xong phò mã cho mình, nhưng trước mặt nàng, mọi người sẽ không nói đến khuyết điểm của Lý Vĩ, ta cũng không cho nàng hay Lý Vĩ chính là con thỏ ngốc nàng gặp ngày ấy.
Hơn nữa, bấy giờ nàng còn chưa hiểu rõ lắm khái niệm hôn nhân, tựa hồ cảm thấy phò mã chỉ là người quản lý sự vụ trong dinh thự ngoài cung của nàng về sau. Thế nên,
"Tỷ tỷ, lúc con xuất giáng (*), người có thể xuất cung sống cùng con không?"
Nàng hỏi mẫu thân, đây là vấn đề nàng quan tâm nhất.
(*) Con gái hoàng đế lấy chồng thì gọi là xuất giáng, hay còn gọi là hạ giáng.
Miêu thục nghi buồn rầu nói:
"Không được. Tỷ tỷ là nương tử của cha con, không thể ra sống ngoài cung." Thấy công chúa thất vọng hết sức, bà lại mỉm cười ôm công chúa vào lòng, an ủi:
"Cơ mà, vú nuôi và bọn Gia Khánh Tử, Tiếu Diệp Nhi của con đều có thể theo con ra ngoài, cuộc sống của con sẽ không có thay đổi gì quá lớn."
"Hoài Cát cũng có thể đi theo con chứ ạ?"
Công chúa hỏi.
Miêu thục nghi sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại cười:
"Ừ, đương nhiên, Hoài Cát đương nhiên là có thể theo con rồi."
Công chúa yên lòng hí hửng, tựa vào lòng mẫu thân ngẫm nghĩ chốc lát, hỏi tiếp:
"Thế con còn được ở lại bên tỷ tỷ bao lâu ạ?"
Miêu thục nghi cũng không biết chắc câu trả lời cho câu hỏi này:
"Cái này phải xem ý cha con thế nào… Đợi đến khi con lớn lên đã."
Công chúa lại hỏi:
"Bao tuổi thì được coi là lớn ạ?"
Miêu thục nghi đáp:
"Chừng mười lăm, mười sáu."
"Vậy đến năm con mười lăm mười sáu nhất định phải xuất giáng ngay ạ?"
"Không nhất định, nếu cha con bằng lòng giữ con thì có thể ở lại thêm một khoảng thời gian nữa." Miêu thục nghi vuốt ve hai má con gái, thở dài:
"Nhưng mà muộn nhất không thể quá hai mươi… Qua hai mươi là bỏ lỡ hôn kỳ, thành gái lỡ thì rồi."
Hai mươi… Công chúa tính số thời gian mình còn có thể ở lại bên mẫu thân, kết luận làm nàng hài lòng nở nụ cười:
"Vậy còn mười năm nữa, dài lắm, từng ấy thời gian cũng đủ để con sống lại thêm lần nữa kia mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!