Chương 134: Ngoại Truyện 2 Túy Hoa Âm

7.

Ước nguyện Sang năm sau, hai vị đồng xá châu học từng đến nhà Phùng Kinh làm khách đỗ kỳ thi hương do châu phủ cử hành, chuẩn bị vào kinh thành tham gia thi hội, tức khoa thi của Lễ bộ cống viện.

Phùng Kinh một lần nữa mời họ tới nhà, bày tiệc tiễn biệt.

Trong tiệc, Phùng Kinh kính rượu chúc đồng xá thành công khoa trường, một bước lên mây, đồng xá luôn miệng cảm ơn, một trong hai người nhìn Phùng Kinh chăm chú, cảm khái khôn nguôi:

"Đương Thế tài hoa cái thế, vượt xa chúng tôi, nếu lúc trước cùng tham gia thi hương thì chỉ e giành giải nguyên cũng dễ như trở bàn tay, hôm nay ba chúng ta đã làm bạn chung đường vào kinh rồi, há lại chẳng vui!"

Phùng Kinh lắc đầu, nói: "Sách vở nhà tôi phủ bụi đã lâu.

Huống chi, từ Tùy Đường tới quốc triều đều có quy định, công thương không được làm quan, Kinh chẳng dám lại mong cầu viển vông đòi đi thi thêm nữa.

Hai vị huynh đài bộc lộ được tài năng trong thi hương, cởi bỏ áo thô đã trong tầm mắt, tương lai ấn vàng thao tím cũng trong tầm tay, vậy nhưng chẳng coi kết giao với phường công thương tạp loại là sỉ nhục, vẫn cùng bàn cộng ẩm với Kinh, được vậy Kinh đã cảm thấy vinh hạnh sâu sắc, cảm kích lắm rồi.

"Đồng xá nghe thế vội khích lệ:"Sao Đương Thế lại nói vậy? Đó giờ huynh tôi đều là người thường, tuy huynh từng buôn bán một, hai vụ, song cũng chớ nên quy bản thân vào công thương tạp loại.

Đương Thế còn trẻ, nếu bây giờ dừng việc làm ăn, tiếp tục đi học, tham gia cống cử lần sau, cũng chẳng coi là muộn.

"Vị đồng xá còn lại cũng phụ họa, nói:"Quốc triều tuyển sĩ không hỏi gia thế, tuy nói công thương không được làm quan nhưng Thái Tông hoàng đế từng hạ chiếu lệnh:

"Nếu trong công thượng tạp loại có người kỳ tài dị hành, trác việt bất quần, cũng được phép đi thi."

Thời gian Đương Thế làm kinh thương quá ngắn, lại có kỳ tài, dẫu có kẻ cưỡng ép xếp huynh vào công thương tạp loại, huynh cũng có thể mượn điều lệ này ứng cử.

Nếu không ngại thì hãy quay lại châu học, dốc lòng đọc sách, đợi đến kỳ cống cử bận sau."

Kể từ khi kim thượng lên ngôi, đều đặn bốn năm mới mở một khoa trường, lần kế hẳn cũng là vào bốn năm sau.

Phùng Kinh im lặng nghĩ, bốn năm, đủ để rất nhiều chuyện xảy ra và thay đổi… Chắc Nguyên Nguyên cũng sẽ lại sinh được một, hai đứa rồi, cô và con liệu có đều khỏe mạnh, cơm áo không lo, bình an vui vẻ hay chăng?

Nghĩ vậy, chàng ngước mắt, nở nụ cười nhạt nhòa với đồng xá:

"Kinh đã hài lòng với cuộc sống hiện giờ, không có dự tính đi thi."

Đồng xá nhìn nhau không nói, chỉ thở dài.

Lát sau, một người lại nói:

"Hôm nay Đương Thế khoác áo gấm, ăn cơm ngọc, nhà có kiều thê nên đã vứt hết hào ngôn tráng chí chỉ điểm giang sơn, luận bàn thao lược, thề hẹn trị quốc bình thiên hạ năm xưa của chúng ta ở châu học ra sau đầu rồi ư?"

Phùng Kinh đặt chén rượu xuống, bình tĩnh nghênh đón ánh mắt chất vấn của đồng xá, nói:

"Nếu đến vợ con cũng chẳng nuôi sống nổi thì há có thể bàn xằng tới trị quốc bình thiên hạ?"

Lần này, Nguyên Nguyên chấp thuận lời kiến nghị của Phùng Kinh, tuyệt không lộ mặt, chỉ sắp cỗ cùng mẹ chồng ở buồng trong, để tỳ nữ bưng ra.

Giữa chừng, Phùng phu nhân đi tới sau màn cửa mấy bận, nghe được vài câu đối thoại giữa Phùng Kinh và đồng xá.

Ban đêm, Phùng phu nhân gọi con trai tới thư phòng, lấy quyển Thi chàng học khi còn nhỏ ra, lật tới trang cuối cùng, đưa cho Phùng Kinh:

"Hàng chữ này là của cha con tự tay viết năm đó, con còn nhớ không?"

Phùng Kinh nhận lấy, trông thấy chữ viết quen thuộc của cha mình:

"Tướng sĩ lang thủ tướng tác giám thừa thông phán Kinh Nam quân phủ sự tá phi Phùng Kinh."

Năm đó, chàng đọc không hiểu quan hàm này, hỏi cha, cha mỉm cười vỗ vai chàng, nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!