Chương 133: Ngoại Truyện 2 Túy Hoa Âm

6.

Đào Chu

"Muốn giữ lớn hay giữ bé?"

Lúc Nguyên Nguyên đẻ, bà đỡ đã đặt câu hỏi tàn khốc này ra trước mặt Phùng Kinh.

Ngôi thai của Nguyên Nguyên không đúng, thai nhi trong bụng chân quay xuống dưới khiến cô khó sinh, đã kéo dài suốt một ngày một đêm, cô thảm thiết kêu đau, ngất lên ngất xuống trong phòng mấy bận rồi mà vẫn chưa sinh được con ra.

Phùng phu nhân nhìn bà đỡ với ánh mắt van nài, hỏi:

"Không thể giữ được cả ư?"

Bà đỡ bất đắc dĩ lắc đầu:

"Nếu giữ được thì ai lại đi hỏi hai người câu này."

Giữ lớn. Phùng Kinh nghiêm túc nói, không có quá nhiều do dự.

Quay sang nhìn mẫu thân bấy giờ đã bắt đầu sụt sùi, chàng nói thêm một câu như chém đinh chặt sắt:

"Nhất định phải giữ được Nguyên Nguyên sống sót."

Chuyện bèn được quyết định như vậy, Nguyên Nguyên giữ được tính mạng, nhưng đứa con cô thai nghén thì không.

Mất đi đứa bé, Nguyên Nguyên đau lòng hơn bất kỳ người nào, hơn nữa, trong quá trình sinh nở, cô mất máu quá nhiều, cơ thể bị tổn thương quá lớn, cũng phá hủy sức khỏe cô nghiêm trọng.

Từ đó trở đi, cô triền miên nằm trên giường bệnh, hình dung tiều tụy, càng ngày càng gầy, cũng thường xuyên khóc lóc, hoàn toàn không còn dáng vẻ hoạt bát linh động, vui tươi hớn hở thường thấy của ngày xưa nữa.

Để chữa bệnh và tẩm bổ cho Nguyên Nguyên, nhà họ Phùng đã dùng cạn khoản tiền dành dụm vốn cũng chẳng có bao nhiêu, song sức khỏe của Nguyên Nguyên vẫn không khởi sắc.

Hết đường xoay sở, Phùng Kinh bèn đến bái phỏng một người chú làm buôn bán, hi vọng mượn được của ông chút tiền tạm vượt khó khăn.

Khi ấy, người chú kia của chàng mới đi mua quất từ Giang Tây về, nghe kể chuyện Nguyên Nguyên cũng hào phóng giúp đỡ, cho Phùng Kinh mượn không ít tiền, còn lấy rất nhiều quất bảo chàng mang về cho Nguyên Nguyên nếm thử, nói:

"Vị quất Giang Tây rất ngon, năm nay, đến Trương mỹ nhân quan gia sủng ái nhất cũng đặc biệt phái người chạy từ trong kinh ra mua. Đống quất này ta mua chính là của vườn cây cung ứng cho Trương mỹ nhân đấy."

Trương mỹ nhân ạ? Phùng Kinh thắc mắc,

"Nghe nói chợ ngói Đông Kinh phồn thịnh, bốn mùa thiên hạ nổi danh món gì đều có đủ món đó, chẳng lẽ lại không có loại quất này, còn cần Trương mỹ nhân đặc biệt phái người chạy từ trong kinh tới Giang Tây mua?"

Chú chàng đáp:

"Quất này tuy ngon nhưng người kinh thành không biết đến, không hay ăn, trong cung cũng không xếp loại quả này vào vật cống của Giang Tây. Mà Trương mỹ nhân thì thích ăn từ khi còn nhỏ ở quê nhà, giờ nhớ nhung, trong kinh lại không có, nên mới phái người đi xa mua về."

Phùng Kinh thoáng trầm ngâm rồi lại nói với chú:

"Cháu có kiến nghị này, chú có thể tham khảo: Chú gắng mau chóng đi Giang Tây thêm một chuyến, đem hết tiền bạc có thể dùng ra mua một lượng quất nữa, sau đó vận chuyển vào Đông Kinh, tiêu thụ ở đó, lợi nhuận ngày sau sẽ không chỉ dừng lại ở gấp đôi."

Chú chàng do dự:

"Trước nay người trong kinh vẫn luôn không biết đến quất, năm ngoái cũng có người từng bán quất, bị lỗ vốn. Huống hồ từ Giang Hạ đi Giang Tây rồi lại chạy gấp đến kinh sư, đường sá xa xôi, phí vận chuyển đắt đỏ, kiến nghị của hiền chất chẳng phải quá mạo hiểm ư?"

Phùng Kinh cười khẽ, nói:

"Chú không ngại thì thử một lần xem, phí vận chuyển quang gánh tính cả vào giá bán, tương lai nếu thua lỗ, hãy cứ trở lại hỏi mình Kinh."

Chú chàng đắn đo mãi, cuối cùng quyết định nghe theo lời kiến nghị của chàng, thử một phen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!