4.
Nguyên Nguyên Cô tựa hồ mười bảy, mười tám tuổi, nhưng cũng có thể là mười sáu, mười lăm.
Dáng dấp cô cân xứng, tư thái xinh tươi như mọi thiếu nữ trưởng thành, song con ngươi thì trong vắt như nước, thần sắc cử chỉ hãy còn vương hơi thở con trẻ, dường như chẳng lớn hơn bé gái tuổi dậy thì là bao.
Nước da cô mịn màng, lại không phải trắng nõn, hẳn là do thường đi lại ngoài trời, được ánh nắng mạ lên một lớp màu như sắc đường mật.
Da thịt cô săn chắc trơn bóng, chỉ duy lòng bàn tay là xù xì, kết dày chai, có lẽ thường xuyên làm việc nặng.
Mái tóc cô dài mượt đen nhánh, song chỉ vấn thành hai búi tròn rất mực tùy ý qua loa, lúc này nom xù xù lỉa chỉa, có mấy lọn tóc bung ra rủ xuống.
Áo quần cô mặc rất tuềnh toàng, màu sắc tối cũ, không vừa người lắm, đại khái là cắt sửa lại từ đồ cũ của người khác.
Cô không đi giày, chân trần ngồi trên mặt đất, để lộ cả mắt cá chân, vùng da chỗ đó có vài nốt chấm bị muỗi đốt.
Hiển nhiên, cô là con gái nhà bần túng, song có vẻ như điều này chẳng hề gây trở ngại đến việc cô sống đời vui vẻ.
Giờ đây, cô đang cầm mấy cành lau sậy trong tay, chợt trái chợt phải khua quất đuổi ruồi muỗi chung quanh, miệng còn khe khẽ hát ca dao.
Dường như chuyện đêm qua cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp của cô.
Nếu cô là người như gái thanh lâu thì đương nhiên chẳng có gì lạ, đằng này… Trước đó rõ ràng cô hãy còn là thân xử nữ.
Đó cũng là nguyên nhân khiến Phùng Kinh sau khi tỉnh lại cảm thấy khó xử và áy náy.
Thế nên tuy đã sớm thức giấc song chàng vẫn chưa ngồi dậy nói chuyện với cô ngay mà duy trì tư thế ngủ say, mắt chỉ mở hé ra một cái khe, mượn ánh ban mai đang dần sáng sủa lặng lẽ quan sát vị cô nương bị mình mạo phạm này.
Hình như, có vẻ, cô cũng không vì thế mà ghét chàng.
Bởi ruồi muỗi cô đuổi có hơn nửa là bên người chàng.
Một con muỗi bé xíu đậu lên cằm chàng, cây phất trần lau sậy của cô lập tức nhào tới, bông lau phất qua chóp mũi chàng, Phùng Kinh không nhịn được hắt xì.
Không thể không mở mắt ra, tức khắc chạm vào con ngươi long lanh của cô.
Chàng tỉnh rồi? Cô cúi người hỏi, trong cặp mắt to tròn thậm chí còn lấp lánh vui sướng.
Chàng đành ngồi dậy, cúi đầu, một hồi lâu không dám nhìn cô.
Im lặng một lúc mới nói:
"Xin hỏi phương húy của cô nương?"
Hả? Cô ngạc nhiên, chẳng trả lời.
Chàng bèn đổi cách giải thích: Em tên là gì?
À, Cô hiểu ra, cười đáp:
"Em họ Vương, tên là Nguyên Nguyên."
Viết thế nào? Chàng rất ư lễ phép khom người thỉnh giáo.
Viết? Cô trố mắt, kinh ngạc nhìn chàng chằm chằm như thể nghe thấy một câu hỏi lạ lùng quá đỗi, sau đó bật cười,
"Không biết! Em không biết viết một chữ nào hết."
Vậy, Chàng hỏi lại,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!