Edit: DLinh – Beta: Ame
*****
Vương Trác nháy mắt, không biết xấu hổ nói: Mày chọc tao trước.
Hà Hạo híp mắt.
Vừa nãy rõ ràng là Vương Trác nắm lấy tay hắn trước, sau đó lại ghẹo hắn, vui đùa chán chê rồi bây giờ lại bỏ chạy lấy người.
Vương Trác:
"Đúng, mày cứ liếc mắt ghẹo tao như thế."
Hà Hạo: ...
Hà Hạo nhìn quanh một cái, xác định hai bên không ai nhìn, cũng không ai thấy được đằng sau rèm tắm, liền đè lên, mang theo ý trừng phạt mà cắn môi Vương Trác một cái, vừa cắn cậu ta vừa hỏi:
"Đợi chút nữa chúng ta đi ra ngoài trong trạng thái này đi? Mày có sợ người ta không biết mày cong không."
Vương Trác đưa tay che đi bộ phận đáng xấu hổ:
"Không phải, chờ chút sẽ xuống ngay."
Hà Hạo nói to:
"Có lẽ mày không xuống được đâu."
"…Vậy mày muốn làm gì hả?" Phía sau Vương Trác là tường, không thể lùi được nữa, chẳng thể làm gì khác đành bước sang bên rụt người lại trong góc, hai mắt lấp lánh, trông có vẻ hoảng sợ.
Đúng vậy, bé cưng Vương chỉ sướng mỗi cái miệng thôi, vừa nói tới chuyện làm thật ăn thật là sợ liền!
Mày nói thử xem? Hà Hạo chặn cậu trong góc, động tác này của hắn khiến chân Vương Trác nhũn cả ra, đầu gối không tự chủ được cong xuống, bởi thế mà thấp hơn hẳn Hà Hạo, Hà Hạo chắn cả người mình trước mặt cậu.
Ngay sau đó, Hà Hạo chặn hai đùi không cho Vương Trác chạy, một tay nắm cằm Vương Trác hôn cậu, cái tay không thành thật kia bắt đầu sờ lần xuống dưới.
"Đừng nghịch ngu nữa đi, bên cạnh còn có người đấy!" Vương Trác quát khẽ, kháng nghị.
Hà Hạo:
"Bọn họ thấp lắm, không thấy được."
Vương Trác: ...
Không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy dường như khi Hà Hạo nghe thấy được hai chữ có người liền trở nên kích động hơn hẳn, lực giam giữ cậu cũng mạnh lên.
Vương Trác đặt trán lên vai Hà Hạo, cắn răng để mình không phát ra tiếng.
Hà Nhật Thiên rốt cuộc đã bại lộ bản chất biến thái của hắn!
Lần đầu tiên hai người phát sinh chuyện tiếp xúc thân mật như thế, tâm trạng hưng phấn tới tột cùng, bởi thế chẳng bao lâu sau, một mùi hương tanh nồng đã phảng phất trong màn hơi nước dày đặc, nhưng rất nhanh đã bị dòng nước rửa trôi, phai nhạt dần.
Hoàn thành xong một lần tắm rửa nằm ngoài sức tưởng tượng, hai người trở về phòng ngủ, dọc đường đi Vương Trác vẫn cắn răng cắn lợi ra sức đạp mông Hà Hạo, trước hết Hà Hạo đá chân cậu, sau liền chạy đi, núp vào cười, giữa ngày nóng nực hai người cứ kẻ đuổi kẻ trốn mà trở về, cảm giác vừa tắm rửa sạch sẽ cũng bay sạch.
Sau khi trở lại, Hà Hạo giải quyết đống bài tập của mình bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó giúp Vương Trác viết bản kiểm điểm.
"Viết xong, dựa theo đấy chép ra một bản nữa là được." Hà Hạo đưa bản nháp bản kiểm điểm sang, đẩy cho Vương Trác.
Trong khi ấy Vương Trác vẫn đang xoắn xuýt làm bài tập.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!