Edit: DLinh – Beta: Ame
*****
Vương Trác sờ đôi môi mình bị cắn tới mức đỏ rực của mình, chợt nhớ tới một chuyện hơi kì quặc, liền hỏi:
"Cái đêm hôm chơi gọi hồn, người chọn chữ cái trên giấy không phải thằng nhãi kia, mà là mày đúng không?"
Trước giờ cậu vẫn không muốn nhắc tới chuyện này, chẳng hiểu sao ngày hôm nay tự dưng lại nghĩ tới.
Linh hồn trẻ sơ sinh thì làm sao liều mạng chọn được chữ Vương chứ!
Hà Hạo cười không được tự nhiên: Ừ.
Vương Trác đau lòng, phê phán Hà Hạo:
"Ôi trời nhìn mày đi, bề ngoài thì đứng đắn, thế mà bụng dạ lại nham hiểm."
Hà Hạo:
"Còn không phải tại mày, lúc gọi hồn còn hỏi tao thích ai."
"Nhưng tao thì không thế." Vương Trác nghếch cằm lên, chỉ tay vào mình, hãnh diện nói:
"Bên ngoài tao trông không đứng đắn, trước giờ vẫn thế."
Hà Hạo không nhịn được đè cậu lên tường hôn một lần nữa, Vương Trác thoải mái để hắn hôn, thậm chí còn giơ tay ôm lấy cổ Hà Hạo, cực kì nhiệt tình, cực kì buông thả!
Tiếng chuông tan học vang lên, giờ tự học trước khi vào lớp bắt đầu.
Hà Hạo hơi thở dốc, nhưng vừa cách xa ra một chút đã bị Vương Trác kéo trở về.
Hà Hạo đưa tay lên vuốt nhẹ mặt Vương Trác: Thích thế cơ à?
Vương Trác thẳng thắn nói:
"Hỏi ngu vậy, ai lại không thích, hôn năm phút nữa đi."
Hai người lại quấn lấy nhau một hồi, trong lúc ấy Hà Hạo vẫn luôn cẩn thận liếc nhìn xung quanh, sợ có bạn học đi ngang hoặc nhỡ đâu cô chủ nhiệm đi tuần tra, có điều thứ cảm giác vừa lo lắng vừa muốn người ta tới không ngừng được này thật sự quá tuyệt vời, cảm tưởng như tim sắp nổ tung tới nơi.
Cuối cùng Vương Trác cũng hôn đã, tốt bụng buông tay ra, hai người tách nhau ra, gam màu trắng của đồng phục học sinh mùa hè càng làm nền tôn lên gương mặt ửng đỏ thẹn thùng của bọn họ rõ ràng hơn.
Từ từ rồi đi ra.
Hà Hạo kéo Vương Trác – người vừa mới nhớ ra phải tới nhà ăn cướp phần – quay trở về trong ngực, chỉnh trang lại cà vạt, nói khẽ,
"Mặt đỏ thế này, nhìn cái đã biết là vừa đi làm chuyện xấu."
"Ở đâu ra hả, tao vừa hoạt động thể thao cường độ cao về không được à?" Môi Vương Trác cong lên, ý trêu ghẹo.
Hà Hạo cười cười:
"Sau này đúng thật là có thể"làm.
Vương Trác cực kì phách lối, hất cằm nói với Hà Hạo một câu:
"Tới mau, làm! Đến lúc đó chúng ta người trên người dưới, sau đó đổi lại?"
Nghe mày hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!