Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Bốn mươi phút học tiếng Anh, Lâm Phi Nhiên đứng ở cuối lớp sờ soạng Cố Khải Phong khoảng tám lần.
Vì để mình không giống một tên biến thái, Lâm Phi Nhiên toàn sờ trộm. Cậu dùng thủ pháp nhẹ nhàng kín đáo như đám nhóc tiểu học dán giấy vào lưng bạn mình, ra tay rất nhẹ lại rất nhanh. Tóm lại, ngoại trừ lần đầu tiên ra thì Cố Khải Phong chưa từng có phản ứng, tựa như chẳng hay chẳng biết cái gì.
Lâm Phi Nhiên đắc ý dạt dào, cảm thấy hành động của mình kín đáo, bí mật vô cùng!
Có thể nói là thần không biết mà quỷ cũng không hay, Lâm Phi Nhiên thầm nghĩ.
Tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên tiếng Anh thu dọn giáo án ra khỏi phòng học. Cô giáo vừa đi, Cố Khải Phong ngồi ở cạnh Lâm Phi Nhiên lập tức đứng lên, ấn vào bả vai cậu, gắt gao cố định cậu lên vách tường.
Lâm Phi Nhiên giật mình kinh hãi: …
Muốn, muốn đánh nhau hả?
Cố Khải Phong ghé sát lại, rũ mi, từ trên nhìn xuống cái người đang hoang mang đảo loạn tròng mắt, thấp giọng nói:
"Cả tiết học cậu sờ tôi tám lần."
Lâm Phi Nhiên tối sầm mặt mũi: …
Đậu má, mày còn đếm nữa à!?
Cố Khải Phong thoáng cong khóe miệng, mỉm cười, dịu dàng nói:
"Tay nhỏ ít cảm giác lắm, lại chọt cái nữa thử xem?"
Tuy giọng điệu của Cố Khải Phong nghe rất giống như đang tán tỉnh, nhưng thân là một thẳng nam không hơn không kém, dưới tình huống hiện tại, Lâm Phi Nhiên liền tự động lý giải cái từ chọt thành vô cớ trêu chọc, đem cái câu có ý tứ
"lại XX một cái nữa thử xem" thành khiêu khích và gây hấn.
Đổi lại góc nhìn mà suy nghĩ, nếu bản thân mình đang học hành tử tế, bỗng một nam sinh khác bất thình lình chạy tới bên cạnh, chốc chốc lại sờ sờ mó mó một cái thì đúng là cũng dễ phát điên lắm.
Bởi lẽ đó, Lâm Phi Nhiên vội vã xua tay, dùng giọng điệu như thể lấy lòng, nói: Tôi không chọt đâu.
Hiện tại Lâm Phi Nhiên hoàn toàn không có dũng khí trở mặt với Cố Khải Phong! Ngược lại còn vì xoắn quẩy mà muốn bám chặt đùi hắn chẳng chịu buông tay!
Cố Khải Phong có phần thất vọng: Không chọt thật à?
Lâm Phi Nhiên gật gật đầu không chút do dự: Ừ.
Dừng một chút, cậu lại mày ủ mặt ê mà bổ sung thêm một câu:
"Giờ chuyển tiết này thì chắc chắn không, nhưng sau đó còn chưa biết được…"
Cố Khải Phong bị người nọ chọc cười: Cậu…
Thừa dịp đối phương buông lỏng lực tay, Lâm Phi Nhiên vội vàng nhảy tót về chỗ của mình, đầu cũng không dám quay lại, hai vành tai thì xấu hổ đến mức đỏ bừng.
Tôi cũng không muốn mặt dày vô sỉ vậy đâu, nhưng ma quỷ thật sự là vô cùng đáng sợợợợợợợ!
Một ngày của Lâm Phi Nhiên trôi qua thật chẳng dễ dàng.
Cả buổi sáng cậu vẫn luôn đứng ở góc lớp, kiên trì chọt chọt chọt. Song đến tầm trưa, chân cậu đã mỏi nhừ, hơn nữa cái thằng cha Cố Khải Phong lại đột nhiên đổi tính, thỉnh thoảng lại tìm cách trêu chọc Lâm Phi Nhiên.
Vì thế cho nên, buổi chiều cậu quyết định về chỗ của mình, hoặc là chăm chú dán mắt lên bảng đen, hoặc là cắm mặt vào sách vở, hoặc là dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi, coi như phớt lờ mọi sự trên đời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!