Chương 5: Ok, đây là sàn disco sống phòng ký túc 508

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Lâm Phi Nhiên là lắc đầu, xong cậu mới quét mắt quanh phòng ngủ lần thứ hai, tuy nhiên không hề phát hiện ra dị trạng gì, vì thế lại do dự mà gật gật đầu.

Lắc đầu là bởi cậu cảm thấy vừa rồi mình vô cùng tỉnh táo, hơn nữa hình ảnh nhìn thấy cũng chân thật cực kỳ, thực sự không giống nằm mơ. Còn gật đầu là vì ngoại trừ lý do gặp ác mộng ra thì cậu hoàn toàn không biết nên giải thích thế nào cho phải, chẳng lẽ đúng là gặp quỷ rồi?

Song, vấn đề là, tại sao cậu vừa bổ nhào lên giường Cố Khải Phong thì đã không còn nhìn thấy gì quái dị nữa?

Lâm Phi Nhiên dùng vẻ mặt mờ mịt mà đối diện với Cố Khải Phong trong chốc lát, cũng thấy được một chút ý cười như có như không trong mắt đối thủ một mất một còn. Vì thế, cậu vội vàng lau nước mắt tràn ra do sợ hãi, luống cuống tay chân đứng dậy khỏi người Cố Khải Phong, đỏ mặt bò lên giường mình.

Mẹ nó, tất cả thể diện đời này của cậu, hôm nay hoàn toàn mất sạch trước mặt Cố Khải Phong rồi! Lâm Phi Nhiên vừa chán nản vừa buồn rầu mà nghĩ.

Nỗi sợ hãi do cơn ác mộng vừa rồi mang đến vẫn chưa biến mất, Lâm Phi Nhiên không thấy buồn ngủ một chút nào, cho nên sau khi lên giường cậu liền mở đèn bàn, ôm vào ngực, quấn chăn ngồi dựa vách tường, bất an cắn môi nhìn Đông rồi lại ngó Tây.

Gương mặt vô cùng nhức mắt của nữ quỷ kia lại hiện lên trong đầu Lâm Phi Nhiên, thần kinh cậu vốn yếu ớt cực độ cho nên chỉ cần hồi tưởng thoáng qua là cậu đã cảm thấy lạnh run cả người.

Vươn tay mò mò dưới gối lấy điện thoại di động với ý định tìm người nào đó tâm sự với mình, nhưng khi mở máy cậu liền phát hiện hôm nay mình chưa sạc điện thoại, hiện tại di động chỉ còn lại có 10% pin.

Lâm Phi Nhiên tiếc không nỡ dùng, nắm chặt điện thoại trong tay. Dù rất không muốn chủ động nói chuyện với đối thủ một mất một còn, nhưng phòng ngủ quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến cho người ta hốt hoảng.

Cuối cùng, sau khi trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc Lâm Phi Nhiên vẫn mở miệng gọi một câu: Cố Khải Phong.

Vì sợ hãi, giọng điệu của Lâm Phi Nhiên nhẹ nhàng hơn hẳn bình thường, thậm chí có phần mềm mại, hệt như đang làm nũng vậy.

Cố Khải Phong im lặng một lát, mới đáp: … Hử?

Lâm Phi Nhiên tiếp tục dùng thanh âm mềm mại hỏi: Mấy giờ ông đi ngủ?

Mà giọng nói của Cố Khải Phong thì lại có chút khàn khàn mơ hồ:

"Xem xong quyển sách này, nửa tiếng nữa."

Lâm Phi Nhiên yếu ớt ừ một tiếng.

Phòng ngủ lại khôi phục vẻ yên tĩnh ban đầu.

Không gian vừa trở nên tĩnh lặng, Lâm Phi Nhiên lại bắt đầu suy nghĩ miên man, cho nên chỉ khoảng nửa phút đồng hồ sau, cậu lại cố tìm đề tài, ôm đầu gối nhẹ giọng hỏi: Ông xem gì đấy?

Cố Khải Phong hắng giọng một cái:

"Tiểu thuyết, 《 Cái chết của xác sống 》."

Lâm Phi Nhiên vừa bị ác mộng dọa cho rúm ró lại bị tên cuốn sách kia đả kích thêm lần nữa, mức độ kinh sợ tăng lên 5+ chỉ trong nháy mắt.

Cậu mím môi dịch dịch mông, cuộn tròn cơ thể rúc vào trong góc, dùng hai vách tường vuông góc để che chắn cho thân thể mình, sau đó vươn một bàn tay ra khỏi chăn bông, lặng lẽ chỉnh cho đèn bàn lên mức sáng nhất.

Khoảng nửa phút sau, Lâm Phi Nhiên run rẩy gọi: Cố Khải Phong?

Cố Khải Phong: Chuyện gì?

Lâm Phi Nhiên ngập ngừng: Không có gì.

Cố Khải Phong cạn lời.

Hai mươi giây sau, Lâm Phi Nhiên lại xoắn: Cố Khải Phong.

Người còn lại khẽ cong môi, cố ý không lên tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!