Edit: DLinh – Beta: Mimi, Ame
*****
Mắt Lâm Phi Nhiên bị một tầng nước mỏng bao phủ, khiến chúng ánh lên vẻ tươi sáng lạ thường. Cậu sờ vào đôi giày kia mà giống như đang chạm vào một báu vật quý giá dễ vỡ, hít một hơi thật sâu ổn định lại ngữ điệu của mình:
"Làm sao ông biết tôi thích kiểu này?"
Cố Khải Phong vừa buồn cười vừa nói:
"Bởi vì anh phát hiện mỗi lần anh đi đôi này, biểu cảm của em trông như muốn ăn tươi nuốt sống anh tới nơi vậy."
Lâm Phi Nhiên xấu hổ:
"Rõ ràng như thế cơ à."
"Gương mặt này của em chẳng giấu được chuyện gì đâu." Cố Khải Phong nắn bóp mặt của Lâm Phi Nhiên, rồi xoay sang lật lật đôi giày bóng rổ, thúc giục,
"Mau đi thử xem, sau này chúng ta có thể đi giày đôi tình yêu rồi."
Ừ! Lâm Phi Nhiên ra sức gật đầu.
Để không làm bẩn đôi giày số lượng có hạn thần thánh này, hoàng tử nhỏ họ Lâm, người được mệnh danh ba ngày đi chung một đôi tất còn đặc biệt trang trọng thay một đôi mới, sau đó mang tâm trạng phấn khích xỏ chân vào đôi giày bóng rổ kia.
Cố Khải Phong ngồi bên cạnh cậu cũng lập tức đổi giày, tỷ lệ đồng bộ khi hai người hành động lên tới một trăm phần trăm.
Thay giày mới xong, Lâm Phi Nhiên dậm dậm chân trên đất vài cái, Cố Khải Phong cũng học theo cậu bắt đầu dậm dậm.
Lâm Phi Nhiên đắc ý giơ chân lên thưởng thức đôi giày mới của mình, Cố Khải Phong cũng làm y chang cậu, giơ chân, ngắm nghía.
Kết quả, Lâm Phi Nhiên bị hắn chọc cho cười ra thành tiếng. Sự kích động ban đầu dần qua đi, cậu hơi lo lắng quay sang hỏi lại:
"Ê, đôi giày này chắc đắt lắm đúng không…."
Cố Khải Phong giả bộ như đang rất xót xa, cắn răng chịu đựng, cực kì cường điệu, nói:
"Không đâu, anh mua của thằng bạn, cố gắng cò kè một hồi, cuối cùng chỉ cần tiễn biệt một tháng tiền sinh hoạt mà thôi."
Lâm Phi Nhiên cảm động muốn chết, hào phóng vỗ vai Cố Khải Phong một cái:
"Một tháng này tôi nuôi ông."
Không cần đâu.
Cố Khải Phong thừa cơ cầm lấy bàn tay đặt nhẹ trên vai mình, ghé môi hôn một cái,
"Tiền sinh hoạt tháng trước, tháng trước nữa, tháng trước trước nữa cũng đã tiêu hết đâu."
Lâm Phi Nhiên: ….
Về bản chất, Lâm Phi Nhiên cũng được tính là cậu ấm, nhưng gia đình cậu quản khá nghiêm, tiền sinh hoạt cũng không cho nhiều, giả dụ bản thân cậu phải tự chi tiền ra mua đôi giày này, ít nhất sau đó cũng cần thắt eo buộc bụng mấy tháng liền, làm sao có thể giống như Cố Khải Phong nói mua là mua luôn được.
Cố Khải Phong rất tốt, thế mà trước đây cậu toàn mỉa mai hắn thế này thế kia chỉ vì chút chuyện cỏn con. Tệ quá, nếu chẳng nhờ chuyện con mắt âm dương, có lẽ cậu sẽ mãi mãi không biết hắn tốt tới vậy… Trúng một phát đạn bọc đường rồi ngã lăn ra đất, Lâm Phi Nhiên nghiêm khắc tự kiểm điểm lại hành vi nhỏ mọn trong quá khứ của mình.
"Ban đầu anh định mua hoa hồng đỏ cơ, nhưng chẳng hiểu sao tự dưng lại thấy hoa loa kèn(*) hợp với em hơn." Cố Khải Phong đứng dậy cầm bó hoa nhét vào trong ngực Lâm Phi Nhiên, đóa hoa càng tôn thêm nét tươi sáng trên gương mặt trắng nõn của cậu.
Hoa loa kèn trắng mang nhiều ý nghĩa, một trong số đó là tình yêu trong sáng.
(*) Hoa loa kèn: còn được gọi là Huệ tây, Huệ trắng, hay Bách hợp, là loài hoa được coi là biểu tượng của sự trong sạch và là một trong các loài hoa xưa nhất thế giới. Hoa loa kèn màu trắng: Tượng trưng cho sự trinh nguyên, trong trắng và uy nghiêm. Thật là tuyệt vời khi được ở bên cạnh em.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!