Chương 41: Không chỉ là nguồn dương khí mà còn là nơi bắt đầu của sự dũng cảm

Edit: Mimi – Beta: Ame

*****

Lâm Phi Nhiên thấp thỏm bất an trải qua giờ tự học buổi tối. Mãi đến khi tan học, cậu cũng không thấy nhóc quỷ nữ cùng cô Trịnh lần nào.

Hôm sau là thứ tư, một ngày rất đỗi bình thường, nhưng đồng thời lại là sinh nhật của Lâm Phi Nhiên.

Sinh nhật vào thứ tư không có gì hay ho cả, buổi tối vẫn phải học đến tận tám giờ, trường lại không cho ra ngoài dạo chơi, cho nên Lâm Phi Nhiên định chờ đến tối thứ bảy hoặc chủ nhật sẽ rủ Cố Khải Phong ra ngoài ăn uống chúc mừng một chút.

Đó cũng là lý do mà cậu không nói với hắn hôm nay là sinh nhật của mình.

Tiết hai của buổi sáng là Anh văn, cũng chính là môn cô Trịnh phụ trách. Lâm Phi Nhiên vốn đang lo lắng không biết cô có lên lớp hay không, thế nhưng ngay khi chuông vào học vừa vang lên, cô mang theo bộ dáng vừa chuyên nghiệp lại vừa tao nhã và đẹp đẽ, bình tĩnh đi lên bục giảng.

Xuyên qua cặp kính, cô dùng ánh mắt nghiêm túc chậm rãi quan sát tất cả học sinh trong lớp, sau vài giây im lặng ngắn ngủi, mới lên tiếng chào lớp như ngày thường: Chào các em.

Chúng em chào cô ạ.

Lâm Phi Nhiên hô lên theo mọi người. Cậu phát hiện mí mắt cô Trịnh hơi sưng, hình như tối hôm qua đã khóc hoặc nghỉ ngơi không được đầy đủ.

Vì muốn xác nhận tình huống của nhóc quỷ cho nên Lâm Phi Nhiên không hút dương khí của Cố Khải Phong. Mấy phút đồng hồ sau, con mắt âm dương liền mở ra, luồng âm khí dày đặc kia lại dâng lên trong thân thể, Lâm Phi Nhiên lập tức ngẩng đầu, vội vàng nhìn ngó xung quanh.

Ngay sau đó, cậu thấy nhóc quỷ nữ nọ.

Nó đang ngồi trên bục giảng, hai tay chống lên đầu gối để nâng cằm, trên tóc đeo một cái kẹp mới mà Lâm Phi Nhiên đã cúng cho. Thấy cậu nhìn về phía mình, nó liền vẫy tay một cái, nhoẻn miệng nở nụ cười rạng rỡ sáng ngời.

Đôi mắt tối đen như mực của nó cong lên thành một hình lưỡi liềm thật đáng yêu, kết hợp với cái mũi nhỏ và khuôn miệng cong, thoạt nhìn vô cùng hài hòa dễ mến… Mà quan trọng hơn chính là, thất khiếu của nó không chảy máu nữa, những vệt máu dọa người trên gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch kia đã không còn tồn tại, mức độ khủng bố lập tức giảm đi đến chín phần mười.

Lâm Phi Nhiên nhớ tới những lời ông nội đã nói, quỷ hồn mang chấp niệm sâu thường có dáng vẻ vô cùng khủng bố, nhưng một khi chấp niệm của bọn họ được tiêu trừ hoặc giảm bớt đi, ngoại hình sẽ trở lại bình thường.

— Cô Trịnh tin rồi.

Nhất định cô Trịnh nhất đã nói gì đó với nhóc quỷ, cho nên chấp niệm của nó mới có thể nhạt đi… Lâm Phi Nhiên nghĩ nghĩ, sống mũi hơi cay, thừa dịp cô Trịnh xoay người viết bảng, cũng dịu dàng mỉm cười với nhóc quỷ. Sau đó, cậu lập tức dùng chẳng chân cọ cọ Cố Khải Phong, bắt đầu chuyên tâm nghe giảng.

Sau khi tan học, Lâm Phi Nhiên lại nhìn thấy nhóc quỷ nữ ở trên hành lang thêm một lần nữa, nhưng lúc này nó không đi theo cô Trịnh về văn phòng, mà im lặng đứng ở cửa phòng học, hình như đang đợi Lâm Phi Nhiên.

"Thế nào? Mẹ em có biết em luôn ở bên cạnh mẹ hay không?" Lâm Phi Nhiên che miệng, nhẹ giọng hỏi.

Nhóc quỷ lộ ra biểu tình vui sướng, ngay cả gương mặt trắng bệch đến không có lấy một chút màu đỏ của nó hình như bởi vì vui vẻ mà phủ một tầng hồng hào mỏng manh:

"Hôm qua mẹ đã nói chuyện với em, nói rất nhiều, rất nhiều. Mẹ còn nói cuối tuần này sẽ đưa em đi công viên Thủy sinh nữa!"

"Vậy là tốt rồi, nếu có cái gì cần hỗ trợ, lúc nào cũng có thể tới tìm anh." Lâm Phi Nhiên tha thiết dặn dò,

"Muốn đồ chơi hay đồ ăn gì, cũng có thể nói với anh một tiếng."

Nhóc quỷ nữ tham lam liếm liếm môi, đảo đôi mắt to một vòng, thật cẩn thận nói:

"Trước khi vào cõi luân hồi em muốn được ăn kem ly một lần nữa."

Không thành vấn đề!

Lâm Phi Nhiên vô cùng khí phách đáp ứng,

"Anh Nhiên sẽ mời em ăn."

Em thấy không, anh Nhiên của em cực kỳ hào phóng đó!

Bỗng dưng Lâm Phi Nhiên nhớ lại quá trình cúng quỷ hồn, lo lắng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!