Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Lâm Thừa Vũ chỉ vào cái áo khoác ở ghế sau, nói: Khoác vào.
Lâm Phi Nhiên khoác thêm áo của ba, mở điều hòa ấm hơn, cảm thấy tốt hơn được chút. Nhưng loại cảm giác âm lãnh kia vẫn cứ bám riết lấy cậu tựa như bóng với hình, chứ không biến mất hoàn toàn. Cậu quấn áo chặt thêm, cuộn mình ngủ trên ghế phó lái.
Thời điểm Lâm Phi Nhiên về trường học, tiết tự học cuối buổi chiều đã qua, cậu cùng ba tới quán ăn gần trường đơn giản giải quyết bữa tối, sau đó theo dòng người vừa kết thúc giờ giải lao vào cổng, trở lại phòng ký túc của mình.
Thân thể cậu rất không thoải mái, lâng lâng, lại còn cảm thấy buồn nôn, hình như đã phát sốt.
Trên đoạn đường trở về phòng ký túc ngắn ngủi, tình trạng tựa như lại chuyển biến xấu thêm, hai gò má Lâm Phi Nhiên nóng như bị lửa đốt, ngay cả hốc mắt cũng phát đau, thân thể lạnh đến liên tục rùng mình.
Vào phòng, đồng phục cũng không thay cậu đã vội vàng kéo chăn bông trên giường xuống, quấn quanh thân thể, sau đó lục tung đồ đạc tìm nhiệt kế ra đo.
Và thế là, năm phút đồng hồ sau, thời điểm trở về phòng ngủ Cố Khải Phong liền bắt gặp cảnh tượng: tên nhóc điên điên khùng khùng dở ông dở thằng mọi khi đang quấn chặt chăn bông ngồi xuýt xoa trên ghế, trong tay còn cầm một cái nhiệt kế mà ngắm ngắm nhìn nhìn.
Gương mặt tinh xảo của cậu ta đỏ bừng vì sốt, ánh mắt mơ hồ long lanh hơi nước, chẳng biết do bệnh hay do khóc mà ra, cả người tỏa ra một luồng khí đáng thương tội nghiệp, thật giống một con gà chọi bị mổ trụi lông đuôi.
Vốn trở về để lấy sách tham khảo, bỗng thấy Lâm Phi Nhiên bệnh thành như vậy, lại không đi học suốt cả ngày hôm nay, Cố Khải Phong liền hỏi: Bao nhiêu độ?
Lâm Phi Nhiên sốt đến mơ mơ màng màng, thuận miệng đáp: 39… Nói được một nửa, cậu bỗng thấy không đúng lắm, vội nuốt ngược nửa câu còn lại trở vào, dùng chút sức lực ít ỏi liếc mắt xem thường, suy yếu nói: Mắc mớ gì tới ông?
Cố Khải Phong không quan tâm đến sự khiêu khích của cậu, tiếp tục hỏi:
"Tới phòng y tế không?"
Không. Lâm Phi Nhiên vốn rất muốn đi, nhưng Cố Khải Phong vừa hỏi cậu liền phản bác theo bản năng. Run rẩy đứng lên khỏi cái ghế xoay, lết cái chăn bông ngồi bịch xuống mặt sàn, cuối cùng cậu cũng lôi được hòm thuốc cất dưới bàn ra.
Thế nhưng, tìm cả nửa ngày cũng không thấy thuốc cảm, có thể lúc trước đã uống hết hoặc thấy quá hạn nên cậu vứt đi rồi.
Tìm gì đấy?
Cố Khải Phong ôm cánh tay dựa vào khung cửa.
Lâm Phi Nhiên đá cái thùng sang một bên, khàn giọng nói:
"Chẳng tìm gì cả, sao hôm nay ông lắm mồm thế." Cậu cảm thấy dùng bộ dáng chật vật đáng thương này để đứng trước mặt đối thủ một mất một còn thì thực dọa người, muốn giả bộ sao, cậu định bụng chờ khi Cố Khải Phong đi rồi sẽ xuống lầu mua thuốc.
Vì thế Lâm Phi Nhiên dứt khoát ném chăn bông lên giường, lết tấm thân tự cho là mạnh mẽ nhưng trên thực tế lại chậm chạp như rùa, bò lên cái giường tầng hai của mình. Nhưng mà, vừa mới bò lên, Lâm Phi Nhiên liền khổ sở nôn một trận, tuy không nôn ra cái gì, song cảm giác ghê tởm vẫn luôn tồn tại.
Cuối cùng, cậu đành phải lò dò mò xuống, kiếm cái chậu nhỏ sạch sẽ để ở đầu giường, sau đó lại chậm rãi bò lên. Toàn bộ quá trình tốn mất mấy phút đồng hồ, thoạt nhìn cực giống một con lười (*)…
(*) Con lười đây: v cho những ai không biết
Cố Khải Phong đứng ở bên dưới, im lặng chiêm ngưỡng cả quá trình: …
Nhóc ngốc, cậu đã thành công khơi dậy tình phụ tử trong anh rồi đó.
Cố Khải Phong âm thầm nghĩ thế.
Do đó, mấy phút đồng hồ sau, bên gối của Lâm Phi Nhiên xuất hiện một cái túi plastic, trong túi có một hộp cháo gà còn nóng, một chai nước suối, một lọ thuốc cảm, và một vỉ hạ sốt.
Cố Khải Phong thấp giọng kêu một tiếng: Này.
Lâm Phi Nhiên ló đầu ra khỏi chăn, thấy mấy thứ kia xuất hiện ngay trước mắt, sửng sốt đôi chút, cậu mới không dám tin mà hỏi: Cậu mua về đấy à?
Cố Khải Phong: Không phải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!