Chương 39: Anh đây có khóc cũng vẫn đẹp trai!

Edit: Ôn Khách Hành – Beta: Ame, Mimi

*****

Lâm Phi Nhiên ló đầu vào văn phòng giáo viên của khối 11, đúng lúc ấy tiếng cô giáo dạy Ngữ văn đột ngột vang lên,

"Ơ, sao lại cậu lại tự tới đây, tôi cũng đang định tìm cậu."

Vừa nghe thấy tiếng của giáo viên dạy Ngữ văn, Lâm Phi Nhiên đã cảm thấy sợ hãi. Bởi vì hiện tại cô vẫn chưa hoàn toàn chuyển mắt nhìn sang phía này, cho nên cậu rất muốn giả vờ không nghe thấy gì mà quay đầu bỏ chạy, kết quả lại nghe thấy cô quát to,

"Lâm Phi Nhiên, tôi gọi cậu đấy! Qua đây cho tôi!"

Lâm Phi Nhiên xảo quyệt lập tức bày ra một nụ cười tươi tắn, vui vẻ chạy tới,

"Dạ, cô Lý, em đây ạ."

Cô Lý cau mày đẩy kính mắt, thấu kính phản chiếu ra thứ ánh sáng có phần lạnh lẽo, nghiêm khắc nói,

"Không được cợt nhả, kỳ thi giữa kỳ vừa rồi là thế nào? Tôi thấy điểm các môn khác của cậu cũng không tồi, đây là cậu không coi môn Ngữ văn của tôi ra gì đúng không?"

"Không phải đâu, cô Lý, thực ra lần này em đã có tiến bộ so với lần trước rồi…" Lâm Phi Nhiên yếu ớt biện hộ,

"Em đã nghe giảng rất nghiêm túc trong giờ Ngữ văn đấy ạ."

"Nghe giảng nghiêm túc?"

Cô Lý hung dữ rút bài thi môn Ngữ văn của Lâm Phi Nhiên ra, dùng bút đỏ chỉ vào một đề bài,

"Trước khi thi mấy ngày tôi đã giảng qua câu này, cho cậu thêm một cơ hội, trả lời lại cho đúng để tôi xem."

"Cô để em suy nghĩ một chút đã ạ."

Nhìn vào câu hỏi kia, mặt mũi Lâm Phi Nhiên nhăn như quả mướp đắng, ngoài miệng thì cố kéo dài thời gian, mắt thì lia về phía xấp bài thi bên cạnh, hy vọng có thể thấy được đáp án của bạn học, nhưng cô Lý lại lanh tay lẹ mắt lôi xấp bài thi ra một vị trí khác thật xa.

Lâm Phi Nhiên, …

Ngay lúc Lâm Phi Nhiên đang cuống đến mức muốn vò đầu cho hói luôn, nhóc quỷ kia đột nhiên ôm con thỏ bông lạch bạch chạy tới, kiễng chân dùng con mắt đen như hũ nút nhìn đề bài cô Lý đang chỉ chỉ bằng bút đỏ, lại rướn cổ nhòm bài thi của học sinh khác, sau đó hơi sợ sệt nói với Lâm Phi Nhiên, Anh à, chọn A đi.

Cô Lý,

"Nghĩ xong chưa? Tôi thấy cậu…"

Lâm Phi Nhiên nhìn nhóc quỷ nữ bằng một ánh mắt đầy biết ơn, lớn tiếng nói, A ạ!

Nửa câu sau của cô Lý lập tức nghẹn lại trong cuống họng, cô lại chỉ vào một câu hỏi khác mà Lâm Phi Nhiên làm sai,

"Cái này thì sao, tôi cũng đã giảng qua rồi."

Nhóc quỷ nữ lại ghé đầu nhìn bài thi của người khác, nhẹ giọng nói, Anh, chọn C.

Khóe môi Lâm Phi Nhiên hơi hơi cong lên, Cô Lý, em chọn C.

Cô Lý thực sự không tin nổi, chỉ vào một đoạn thơ cổ mà Lâm Phi Nhiên không điền được, Dấu ba chấm sau câuNgán kiếp sống mau nhường gió thoảngphải điền gì?

Nhóc quỷ nữ nhìn bài thi của người khác, hơi nhăn mặt. Căn cứ vào vẻ ngoài, cùng lắm nó cũng chỉ là học sinh lớp một lớp hai tiểu học, có vẻ không biết nhiều chữ lắm, xoắn xuýt một lát mới nhỏ giọng nói,

"Chữ thứ nhất em không biết, sau tới"sông dài…

"Dù sao Lâm Phi Nhiên cũng đã từng học qua bài thơ cổ này, được nhắc một chút đã lập tức nghĩ ra,"Khen sông dài thảng đãng vô cùng (*).

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!