Edit: Mimi – Beta: Ame
*****
Phòng ngủ im lặng trong giây lát, Cố Khải Phong xiết chặt vòng tay đang bao quanh người Lâm Phi Nhiên, hỏi:
"Nhiên Nhiên, có phải em đã thừa nhận anh là bạn trai của em không?"
… Gì chứ, đâu ra.
Thân thể Lâm Phi Nhiên trở nên căng thẳng.
"Vậy vừa rồi, tại sao em lại gọi"chồng
", lại còn gọi trôi chảy như thế hả?" Cố Khải Phong không cam lòng mà nhéo nhéo thắt lưng mảnh khảnh của cậu.
Lâm Phi Nhiên chột dạ hự một tiếng, cố cãi:
"Không phải chỉ là một cách xưng hô thôi sao, ai tôi cũng gọi thế được."
Nói xong, cậu liền trở mình, vỗ hai cái lên gối đầu, thâm tình gọi nó:
"Chồng à, em gối lên anh anh có thoải mái không?"
Cố Khải Phong ấn Lâm Phi Nhiên trở vào trong ngực, nghiến răng vừa yêu vừa hận:
"Anh thấy em thực sự rất thèm bị thông."
"Nói nhảm cái gì thế!"
Lâm Phi Nhiên đỏ mặt, lắp bắp phản kích:
"Có, có lùi một vạn bước, cho dù tôi thật sự là gay, thì nhất định cũng phải là top…" Càng nói giọng cậu càng nhỏ, có vẻ như chính bản thân cũng không tin nổi lời mình.
"Cũng được, chỉ cần em vui."
Cố Khải Phong tự cởi khuy áo ngủ, lui người về phía sau một chút, kéo mạnh tay Lâm Phi Nhiên lại ép cậu sờ soạng từ xương quai xanh xuống đến bụng của mình.
Không hiểu hắn ăn cái gì để lớn, thân thể phát triển nhanh hơn so với bạn cùng trang lứa rất nhiều, gần như không còn cảm giác non nớt ngây ngô của thiếu niên trẻ tuổi.
Lòng bàn tay mơn trớn trên từng thớ cơ bắp rắn chắc được bao bọc bởi một tầng da dẻ trơn nhẵn và căng tràn nhựa sống, đầu óc Lâm Phi Nhiên bỗng không thể khống chế, dần nóng lên.
Khi lướt qua hai cái chấm cưng cứng đang dựng thẳng, cậu cảm giác óc mình đã đạt tới đỉnh điểm của sự sôi trào, đã thế Cố Khải Phong còn xấu xa ấn tay cậu, khiến cậu vô thức xoa xoa vật thể nọ một hồi.
Lâm Phi Nhiên vừa xấu hổ vừa kích động không rõ nguyên do, ngay cả đầu ngón chân cũng kích động đến nỗi cuộn cả lại, hầu kết tinh tế trên cổ nhích lên nhích xuống – có vẻ như cậu cũng đang cực kỳ khó nhịn.
Cố Khải Phong lại kéo mạnh Lâm Phi Nhiên vào ngực mình một lần nữa, để thân thể hai người dán chặt vào nhau, hoàn toàn không có lấy một khe hở nhỏ.
Hắn nhẹ nhàng thổi hơi nóng lên cái vành tai đã đỏ như sắp nhỏ máu của người kia, hỏi:
"Bảo bối, thích không?"
Lâm Phi Nhiên ngây ngốc trợn to đôi mắt tròn vo đen láy, hệt như một con chuột đồng đang kinh ngạc đến ngây người, im lặng vài giây mới nghĩ một đằng nói một nẻo mà phủ nhận: Không… Không thích.
"Mạnh miệng ghê chưa."
Cố Khải Phong không phải tên ngốc, có thích hay không nhìn phản ứng thì sẽ biết ngay, căn bản không cần nghe đến câu trả lời.
Vì thế, hắn càng làm càn hơn, vươn đầu lưỡi gảy nhẹ vành tai của Lâm Phi Nhiên, cố sức hạ giọng, dùng một thứ ngữ điệu vừa ngả ngớn lại vừa phóng đãng nhả ra từng tiếng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!