Edit: Ôn Khách Hành – Beta: Mimi, Ame
*****
Cuối tuần, Lâm bánh nếp lại bám đuôi Cố Khải Phong về nhà như thường lệ, trước khi trở về, còn rất cơ trí mua mấy thứ trang sức nho nhỏ mà mấy cô gái phát cuồng ở trong cửa hàng cạnh trường tặng cho Hạ Hạ.
Nhờ thế, thiện cảm của Hạ Hạ với Lâm Phi Nhiên lại càng tăng thêm, chỉ cần cậu vừa xuất hiện là nó sẽ lập tức bám lấy.
Phải nói là, cậu em chồng này hết sức dễ mua chuộc!
Chiều chủ nhật, ba Cố bận rộn hiếm khi có được một chút thời gian rảnh rỗi, liền lái xe đưa hai người bọn họ về trường.
Lâm Phi Nhiên mở ghi chép trên di động ra xem danh sách đồ cần mua, lễ phép nói với ba Cố,
"Chú, lúc nữa đi ngang qua chợ đầu mối, phiền chú dừng xe, cháu muốn mua ít đồ."
Ba Cố gật đầu, Được.
Lâm Phi Nhiên ngoan ngoãn nói, Cảm ơn chú ạ.
Cố Khải Phong nghe người nọ nói chuyện với ba mình, khi thì mềm mại lúc lại khách khí vô cùng, quả thực không chịu nổi, vì vậy cúi đầu giả vờ nhìn di động, đồng thời dùng một tay lần mò vào vạt áo của đối phương, quen đường quen lối sờ soạng bên trong, còn không nặng không nhẹ mà nhéo lên hông cậu một cái.
Lâm Phi Nhiên không hề phòng bị, bị hắn nhéo đến kêu A một tiếng.
Ba Cố nhìn vào kính chiếu hậu, Cố Khải Phong vội vàng rụt tay về, trưng ra vẻ mặt ân cần hỏi Lâm Phi Nhiên, Cậu làm sao vậy?
Diễn sâu y hệt dân chuyên nghiệp!
Lâm Phi Nhiên nghiến răng duy trì nụ cười trên môi, phối hợp diễn với Cố Khải Phong,
"Không có gì, bỗng nhiên tôi nhớ ra, có một bài Toán vẫn chưa làm xong."
Cố Khải Phong lộ ra biểu tình nghiêm túc, tiếp lời,
"Chút nữa về trường cậu phải làm ngay đi nhé."
Lâm Phi Nhiên hung ác liếc hắn ta một cái, song giọng điệu nói chuyện lại cực nhẹ nhàng, Ừ, tôi biết rồi.
Cố Khải Phong buồn cười đến mức sắp nội thương, chỉ có thể mô tả bằng cụm từ vô cùng khốn nạn.
Nơi mà lát nữa Lâm Phi Nhiên muốn đến chính một cái chợ đầu mối, chợ kia chia thành khu lớn, khu trung, và còn phân ra rất nhiều khu nhỏ, bên trong bán đủ các loại mặt hàng. Ở đây, trừ nhà và xe ra thì có thể nói là cái gì cũng mua được hết.
Những thứ Lâm Phi Nhiên muốn rất đặc biệt, cho nên cậu cần phải chuẩn bị trước cho tình huống hoạt động đơn lẻ trong khoảng hai – ba tiếng đồng hồ.
Vì thế, cậu liền lấy một chai nước khoáng trong cặp ra, mở nắp, đưa cho Cố Khải Phong, vờ như quan tâm hỏi,
"Ông có khát nước không, uống chút nhé?"
Cố Khải Phong liếc chai nước đã mở nắp ở trong tay Lâm Phi Nhiên, thản nhiên nói, Không khát.
Lâm Phi Nhiên hiểu ra vấn đề ngay trong nháy mắt, dứt khoát vứt bỏ mặt mũi, tự mình uống trước một ngụm, lại hỏi, Thật không khát à?
"Hình như hơi khát rồi."
Cố Khải Phong nhận chai, uống một ngụm lớn, tuyệt đối không buông tha cho bất cứ cơ hội hôn môi gián tiếp nào.
Lâm Phi Nhiên liếc xéo tên lưu manh nọ, vặn chặt chai nước khoáng lại, chầm chậm thả vào trong cặp, tư tưởng cũng trở nên kiên định hơn nhiều.
Ba Cố lặng lẽ quan sát động tĩnh ở ghế sau, …
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!