Edit: Mimi – Beta: Ame
*****
Lâm Phi Nhiên cúi đầu xem sổ ghi chép một lúc mới chợt nhớ ra tay mình vẫn đang đan vào tay Cố Khải Phong, vì thế vội vàng giãy ra. Tuy nhiên, da mặt người ta dày lắm, cậu vừa rút tay hắn liền nắm lại trở về.
Thấy đối phương vẫn còn giãy dụa, Cố Khải Phong liền nắm chặt tay cậu, ghé sát người vào, âm mưu muốn di dời lực chú ý của cậu, hỏi: "Nhiên nhiên, xem cái gì vậy?"
"À, ông nội để lại cho tôi một quyển…" Nói đến đây, Lâm Phi Nhiên thoáng giật mình, cảm thấy không chừng cuốn sổ này có thể giúp Cố Khải Phong phát hiện ra chân tướng, nên cậu vội vàng đẩy sổ sang chỗ hắn, nói, "Ông tự xem đi."
Cố Khải Phong lướt tầm mắt qua cuốn sổ, xong mang theo ý cười ẩn hiện một chút hoang mang mà nhìn vào vẻ mặt đầy chờ mong của Lâm Phi Nhiên: "Đây không phải là vở trắng à, xem cái gì?"
Lâm Phi Nhiên cúi đầu nhìn xuống trang giấy chi chít chữ được viết bằng mực xanh đen, nuốt một ngụm nước miếng, bật ra một tiếng rất lơ mơ: "Vở trắng?"
Cố Khải Phong buồn cười, lại tỏ ra thành tâm thành ý, căng mắt cúi đầu nhìn sát vào trang vở, chắc chắc nói: "Ừ, trống trơn."
Lâm Phi Nhiên lo lắng: "Bên trên…"
Nói được một nửa, cổ họng cậu liền nghẹn lại.
"Bên trên làm sao?" Cố Khải Phong cầm lấy cuốn sổ kia, mở một tờ giơ lên trước ánh đèn, hơi hơi nheo mắt, nghiêm túc nhìn tựa như muốn đục thủng một cái lỗ trên tờ giấy kia. Cuối cùng hắn đặt cuốn sổ xuống, hung hăng ấn ấn cái đầu Lâm Phi Nhiên rồi xoa nhẹ một phen, vừa bực vừa buồn cười, hỏi, "Bảo bối, cưng đùa anh đấy à?"
Lâm Phi Nhiên nhìn những con chữ có lẽ chỉ một mình mình mới thấy được, im lặng cắn cắn môi, một cảm giác bất lực lạnh buốt men theo xương sống xông thẳng lên trên, làm cho lưng cậu đông cứng đến phát đau. Sự việc này một lần nữa nhắc nhở Lâm Phi Nhiên, mặc kệ tương lai cậu có gặp phải tình huống quỷ dị cỡ nào, bản thân có ở trong hoàn cảnh gian khó ra sao, nhất định chỉ có thể tự mình gánh vác, đừng nói đến chuyện nhờ người ngoài giúp đỡ, ngay cả mở miệng kể lể thôi cũng là một ảo tưởng thật xa vời. Lâm Phi Nhiên bất an xoay xoay thân thể, cố gắng vứt bỏ những suy nghĩ tiêu cực trong đầu, buồn bực nói: "Không có gì, đùa ông một chút thôi."
Cố Khải Phong quan sát người kia trong chốc lát, một tay vẫn duy trì trạng thái mười ngón đan nhau, một tay kéo mặt đối phương sang, buộc cậu phải nhìn mình, thoáng nhíu cặp chân mày đầy khí khái: "Sao anh cứ cảm thấy em đang gạt anh chuyện gì đó nhỉ?"
Không phải gạt, chẳng qua là nói không nên lời! Lâm Phi Nhiên đảo đảo con ngươi, điều chỉnh biểu tình như chẳng có chuyện gì: "Không có gì thật mà."
Cố Khải Phong không tin: "Anh có thể nhận ra em đang nói dối, ai bắt nạt em hay thế nào? Nhanh, nói cho anh biết."
Lâm Phi Nhiên chán nản liếc xéo người kia một cái, giơ lên bàn tay đang bị hắn nắm chặt lên, buồn bã đáp lời: "Trừ ông ra, làm gì có ai bắt nạt tôi nữa?"
Cố Khải Phong bật cười: "Chồng bắt nạt thì sao có thể xem là bắt nạt được, có gì không vui em cứ nói với anh, đừng coi anh như người ngoài."
— Đúng là thực sự coi mình thành chồng người ta!
Cuối cùng, dưới sự tra khảo như mưa rền gió dữ của Cố Khải Phong, Lâm Phi Nhiên đành phải thừa nhận mình đang xem di vật của ông nội, cho nên trong lòng không vui. Kết quả, cậu bị Cố Khải Phong mạnh mẽ nhồi cho một chén canh gà tâm linh…
"Ông nội đang ở trên trời nhìn em đó." Cố Khải Phong vô cùng cố gắng khai thông tư tưởng cho Lâm Phi Nhiên, "Chỉ cần em luôn vui vẻ thì ông cũng sẽ cảm thấy mãn nguyện thôi mà."
Kỳ thực, Cố Khải Phong rất không thích hợp với vai trò người rót canh gà động viên an ủi. Tuy bộ dáng hắn vừa đẹp trai lại vừa nghiêm túc đường hoàng, trước mặt người ngoài cũng luôn cos nam thần thanh cao lạnh nhạt, nhưng đối diện với Lâm Phi Nhiên, mỗi một cái lỗ chân lông trên cơ thể hắn đều phát ra hơi thở lưu manh, nghe hắn động viên, thật chẳng khác nào nghe Giáo chủ Ma giáo giảng Luận ngữ.
"… Ồ." Lâm Phi Nhiên lạnh mặt.
Ông nội tôi đếch ở trên trời nhìn tôi đâu! Ông nội đang ở trong nhà tổ ngắm bà nội đấy!!!!
Hai cụ lúc nào cũng ngọt ngọt ngào ngào, cơ bản không thèm quan tâm đến thằng cháu đáng thương tội nghiệp.
Cố Khải Phong tiếp tục nắm tay Lâm Phi Nhiên, dùng hai cẳng chân dài cọ cọ cậu một lát, tiếp tục đổ canh gà vào miệng Lâm Phi Nhiên: "Ông nội chúng mình…"
Lâm Phi Nhiên giận dữ cắt lời: "Chúng mình cái con khỉ, đó là ông nội tôi!"
Cố Khải Phong thấy Lâm Phi Nhiên vừa cúi đầu ủ rũ đã lập tức chuyển sang chế độ xù lông, biết cảm xúc của cậu đã khôi phục lại rồi, liền buông lỏng tinh thần, vòng tay ôm vai đối phương kéo qua, nói: "Cho em mượn vòng tay anh, em có thể coi anh như ông nội em cũng được."
Lâm Phi Nhiên vừa bực lại vừa buồn cười: "Ông cút ngay cho tôi!"
Cố Khải Phong ghì chặt tên nhóc đang giãy dụa trong ngực mình, cúi đầu hôn lên tóc cậu một cái, dịu dàng nói: "Về sau có chuyện không vui cứ kể với anh, anh rất biết cách an ủi đấy."
Ông biết an ủi cái cục cớt ý! Lâm Phi Nhiên thầm nghĩ như vậy, song ngoài miệng lại tâm không cam tình không nguyện mà "ừ" một tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!