Chương 32: Nhóc yêu tinh hút dương khí

Edit: Mimi – Beta: Ame

*****

Lâm Phi Nhiên bị hôn đến choáng váng, mới đầu còn liều mạng dùng tay chống lên ngực Cố Khải Phong, đẩy đẩy người hắn muốn thoát ra, thế nhưng rất nhanh sau đó cậu đã bị nụ hôn này hút cạn sức lực.

Tay chân trở nên mềm nhũn, lục phủ ngũ tạng như tan thành một thứ chất lỏng ấm nóng dưới nhiệt độ cực cao của lồng ngực đối phương.

Hỗn hợp lý trí và cảm giác nhẹ nhàng trôi nổi bồng bềnh trong cái khung được dựng bằng da thịt và xương cốt.

Ưm… Lâm Phi Nhiên bất giác bật ra một âm mũi ngọt lịm. Trong lúc nhất thời, cậu có cảm giác mặt đất như đang chao đảo, vì thế liền vươn tay bám chặt lấy cánh tay Cố Khải Phong.

Song, đến khi lấy lại bình tĩnh, Lâm Phi Nhiên mới phát hiện, cậu đã sợ bóng sợ gió một hồi, mặt đất vẫn yên ổn, chỉ có bản thân cậu bị từng đợt tim đập rộn ràng kéo theo muôn vàn con sóng lớn đánh cho đứng cũng không vững mà thôi.

Lâm Phi Nhiên không biết mình đã bị hôn bao lâu, tóm lại, khi cậu kịp phản ứng thì nụ hôn này đã kết thúc. Thân thể hai người dính chặt vào nhau, Lâm Phi Nhiên có thể cảm giác được một vật cưng cứng đang dán sát lên người mình chẳng chút kiêng nể, mặt khác, bản thân cậu cũng…

Đệt!

Cố Khải Phong mắng một câu, thế nhưng giọng điệu lại vô cùng hưng phấn. Hắn đè thấp thanh âm, cắn cắn vành tai của Lâm Phi Nhiên, vừa phả hơi nóng vừa nói, Em có cảm giác?

"Không phải, chuyện quái quỷ gì thế này…" Lâm Phi Nhiên ngây ngẩn, toàn thân bỗng chốc cứng đờ.

Nhất định là mình bị bỏ thuốc!

"Khi nào thì em định thừa nhận là em thích anh?" Cố Khải Phong vừa thấp giọng hỏi, vừa luồn tay vào vạt áo đồng phục của Lâm Phi Nhiên.

Hắn dùng đầu ngón tay linh hoạt vén áo lông và áo sơmi của người nọ lên, xoa xoa bóp bóp phần eo trơn tru nhẵn nhụi của đối phương một lát, lại không nhịn nổi mà đột phá lớp phòng ngự là thắt lưng, gian nan tiếp tục sờ soạng xuống dưới.

Lâm Phi Nhiên bị động tác này dọa đến giật nảy mình, tỉnh táo lại ngay trong nháy mắt, sống chết giữ chặt bàn tay xấu xa của Cố Khải Phong, gầm nhẹ: Dừng tay!

Cố Khải Phong thu tay về, cũng không cố tình cưỡng ép, chỉ để bàn tay nguy hiểm dừng ở vùng bụng Lâm Phi Nhiên.

Hắn hơi cúi xuống dịu dàng hôn môi cậu một cái, lại thè đầu lưỡi hồng hồng từ giữa hai hàm răng trắng muốt và đều đặn ra, mờ ám chọt chọt rồi nhanh chóng rụt về, dụ dỗ:

"Anh dùng cái này giúp em được không?"

Bên kia cánh cửa, những tiếng bước chân cứ thi nhau truyền tới, hẳn là của đám nam sinh vừa mới ra khỏi phòng thi liền đến đây giải quyết nhu cầu, ở gần bồn tiểu còn có tiếng nước xè xè cùng tiếng người thảo luận về đề thi kỳ này nữa.

Những thanh âm ấy cũng lấn át được một phần tiếng động mờ ám ở trong phòng, vì thế Lâm Phi Nhiên liền nói to hơn một chút:

"Không được! Ông, ông đừng xằng bậy!"

"Xin em đấy, bảo bối, anh muốn thử xem."

Cố Khải Phong liếm liếm môi, thấy Lâm Phi Nhiên vẫn lắc đầu như trống bỏi, liền thay đổi chiến lược, thoáng cong lưng hệt như một con mèo con quá khổ cọ đầu lên một bên cổ Lâm Phi Nhiên vài cái, làm nũng nói,

"Anh đói bụng, cho anh uống sữa…"

Ông… Lâm Phi Nhiên đau khổ nhận ra, mình hoàn toàn không có khả năng kháng cự trước một Cố Khải Phong nũng nịu.

Trái tim cậu bị giọng nam trầm giàu từ tính cùng mấy sợ tóc đang cọ qua sát lại trên cổ kia làm cho ngứa ngáy không thôi, chỉ số thông minh lập tức giảm về không, mà cái bộ phận nào đó đích thực đã bị một khát khao khó hiểu tra tấn đến đau đau nhức nhức. Suýt nữa thì cậu đã gật đầu.

Nhưng, ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi như tia chớp xẹt qua ấy, Lâm Phi Nhiên đột nhiên nhớ ra, người nọ cũng là một thằng con trai! Kế tiếp, một cảm giác tội lỗi, trái luân thường đạo lý và mất thể diện liền trỗi dậy mạnh mẽ từ tận đáy lòng.

Lâm Phi Nhiên dùng hai tay nâng mặt Cố Khải Phong lên, buộc hắn phải ngẩng đầu đối diện với mình, nghiêm túc nói:

"Cố Khải Phong, ông tỉnh lại đi."

Anh rất tỉnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!