Edit: Ôn Khách Hành – Beta: Mimi, Ame
*****
Chưa uống. Ánh mắt Cố Khải Phong mang theo ý cười, khi hắn lắc đầu chóp mũi đang dán vào nhau của hai người cũng cọ qua cọ lại. Giọng điệu vô cùng thân mật, hắn nói:
"Anh chờ cưng mớm cho anh."
Đừng quậy.
Lâm Phi Nhiên xấu hổ rụt rụt cổ lại, vừa cách khỏi Cố Khải Phong một chút lại bị hắn vươn tay kéo ngược trở về.
Cố Khải Phong vẫn duy trì tư thế trán kề trán, tủm tỉm hỏi,
"Vừa rồi em đã nghĩ anh định hôn em, phải không?"
Suy nghĩ bí mật của bản thân trong phút chốc lại bị đối phương dùng một cú bóng thẳng đánh trúng không lệch một li, Lâm Phi Nhiên vô cùng hoảng hốt, vội lớn tiếng phủ nhận,
"Không phải, ông cho rằng ai cũng thích nghĩ bậy giống ông sao?"
Cố Khải Phong từ chối cho ý kiến, hừ cười một tiếng, lướt tầm mắt xuống môi của Lâm Phi Nhiên, nói,
"Chẳng qua anh sợ lây bệnh cho em thôi." Nói xong hắn nhẹ nhàng nhéo nhéo phần gáy của cậu hệt như xách một con mèo nhỏ,
"Nếu không thì anh đã hôn em đến thở cũng không thở nổi rồi."
Lâm Phi Nhiên gỡ bàn tay đang nắm gáy mình của đối phương ra, vội vàng đứng dậy,
"Tôi đi lấy thuốc cho ông."
Thuốc cảm và thuốc hạ sốt lần trước Cố Khải Phong mua cậu chỉ uống một liều là khỏi ngay nên vẫn còn nhiều lắm, Lâm Phi Nhiên mở cửa tủ, cong mông bắt đầu tìm kiếm hòm thuốc ở dưới cùng.
Cố Khải Phong nhìn chằm chằm cái mông nhỏ được quần đồng phục màu đen bao chặt lấy, con mắt lóe ra ánh sáng xanh y hệt một con sói đói bụng lâu ngày.
Lâm Phi Nhiên đang tìm thuốc như có cảm ứng mà đột ngột quay đầu nhìn lại, ngay sau đó cậu bắt gặp ánh mắt trắng trợn không thèm che giấu của Cố Khải Phong, vì thế gò má lập tức nóng lên.
Cậu kéo kéo áo khoác đồng phục theo bản năng, dường như muốn vạt áo dài ra thêm một chút để che đậy hết mông mình, đồng thời trưng ra vẻ mặt không vui,
"Thêm một lần như vậy nữa, tôi sẽ không thèm quan tâm đến ông đâu."
Cố Khải Phong ngoan ngoãn cụp mắt, nhìn chằm chằm xuống đất, giọng điệu như thể xin được khoan dung,
"Không nhìn nữa, em nhất định phải quan tâm đến anh."
Lâm Phi Nhiên lầm bầm, Sốt chết ông đi.
Cố Khải Phong bật ra một tiếng cười đầy vui vẻ, cố tình nhại lại,
"Quyến rũ chết anh rồi."
Bạn cùng phòng của mình thật sự là vô cùng đáng ghét! Lâm Phi Nhiên vừa thở phì phì vừa lấy hai viên thuốc cảm và một viên hạ sốt ra, lại cầm thêm một chai nước khoáng. Vừa quay đầu lại cậu liền thấy Cố Khải Phong đau ốm tựa đầu vào gối, hai má bị sốt đến đỏ bừng.
Nghĩ tới chuyện hắn bị ốm là do gặp mưa khi cứu mấy con mèo nhỏ, Lâm Phi Nhiên lại mềm lòng, muốn chăm sóc thằng cha bệnh nhân đáng ghét này tốt hơn một chút.
Vì vậy cậu cầm cốc của Cố Khải Phong đổ hơn nửa cốc nước khoáng vào, sau đó lại cầm bình giữ nhiệt đổ thêm một chút nước nóng nữa, tiếp đó lại dùng mu bàn tay thử nhiệt độ.
Uống thuốc.
Lâm Phi Nhiên để thuốc và cốc nước bên miệng Cố Khải Phong, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn, hoàn toàn đối lập với cốc nước đang bốc hơi trên tay mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!