Edit: Mimi – Beta: Ame
*****
Tối chủ nhật, Lâm Phi Nhiên và Cố Khải Phong trở về trường học, chuẩn bị bắt đầu một tuần học tập mới.
Cũng như tuần trước, mấy ngày nay Lâm Phi Nhiên lúc nào cũng dính lấy người Cố Khải Phong, đi học, luyện đàn, ăn cơm, tắm rửa, ngủ nghỉ linh tinh này nọ. Ở trong mắt người ngoài, bọn họ còn dính nhau hơn cả tình nhân.
Chẳng mấy chốc buổi liên hoan văn nghệ ngày thứ năm đã đến. Một rưỡi chiều ngày hôm ấy, toàn bộ thầy trò trường nội trú đều có mặt tại hội trường lớn để chuẩn bị xem văn nghệ.
Sân khấu đã được trang trí xong xuôi, những học sinh có tiết mục đều đứng ở sau cánh gà để chỉnh sửa trang phục và chăm chút diện mạo của mình, nhóm nữ sinh trang điểm vô cùng rực rỡ trong khi các bạn nam sinh thì chỉ làm tóc qua loa.
Cố Khải Phong mặc một bộ vest tối màu, thản nhiên đứng dựa vách tường, một tay đút túi, một tay cầm mấy tờ giấy A4, sẵn sàng lên bục giới thiệu khai mạc chương trình.
Lúc ấy, Lâm Phi Nhiên đã thay xong trang phục vén màn bước ra khỏi phòng thay quần áo, nhanh chân đi đến bên cạnh Cố Khải Phong chọt chọt một chút, hòng hút dương khí.
Cố Khải Phong quay đầu nhìn sang, con ngươi thoáng co lại.
Lâm Phi Nhiên mặc một bộ lễ phục màu đen, bên trong là sơmi trắng, trên cổ còn thắt một cái nơ. Vì đảm bảo cho sự chói lọi của ngày hôm nay, cậu đã chống lại ánh mắt hình viên đạn của cô chủ nhiệm, nhất quyết không chịu cắt tóc.
Hiện tại, mấy lọn tóc mái mềm mại kia đang rủ xuống trước trán cậu, che đi một phần nhỏ gương mặt, phối hợp với ánh đèn mờ ảo từ đằng sau rọi lại, tạo ra một cảm giác kì diệu có chút không tương xứng với cá tính của bản thân cậu: đẹp mà âm u sầu muộn.
Trên người Lâm Phi Nhiên là bộ lễ phục chuyên dùng khi biểu diễn, vừa khít như may theo số đo, chất liệu thoạt nhìn vô cùng cao cấp. Cổ tay, vạt áo, cúc áo… mỗi một chi tiết đều được thiết kế tinh xảo cực kỳ, khiến cho khí chất hơi ngốc nghếch đáng yêu của Lâm Phi Nhiên thường ngày hoàn toàn bị thay đổi.
Cố Khải Phong cảm thấy miệng khô lưỡi rát, hầu kết nhích lên nhích xuống mấy lần.
Đã thế, Lâm Phi Nhiên còn quay một vòng trước mặt hắn ta, biết rõ vẫn cố tình hỏi:
"Tôi mặc thế này nhìn OK không?"
Mau nói đẹp trai chết đi được đi!
Mau khen tôi đi!
Ánh mắt hắn không khỏi tối xuống, Cố Khải Phong dịu dàng nói:
"Vừa mắt lắm, bộ lễ phục này thực sự hợp với cậu."
Tâm ham hư vinh được lấp đầy, Lâm Phi Nhiên sung sướng không gì sánh được, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập ý cười, đáp lại:
"Cảm ơn, hôm nay ông cũng rất đẹp trai."
Cố Khải Phong khẽ nhướng đuôi mày:
"Không thể nào so với cậu được."
Lâm Phi Nhiên lại càng vui vẻ trong lòng, song mặt ngoài vẫn tỏ ra cực kỳ bình tĩnh:
"Sao có thể, hot boy số một vườn trường đừng khiêm tốn thế."
Khóe miệng hot boy Cố cong lên tạo thành một nụ cười xấu xa, ngữ khí vừa nghiêm túc vừa chân thành mà lại vừa như thổi phồng, hắn nói:
"Thật mà, cậu không phát hiện mình rất có khí chất của một nghệ sĩ sao? Rất nhiều người có diện mạo ưa nhìn, nhưng vừa có khí chất vừa có diện mạo như cậu thì lại chẳng có mấy ai."
Lâm Phi Nhiên đỏ mặt xoa xoa cái mũi, cố gắng nín cười, giả như không để tâm những lời này lắm:
"Đâu ra mà được như ông nói."
"Sao không, hôm nay sự nổi bật của tôi đều bị cậu cướp mất rồi đó, vừa nãy đám nữ sinh chỉ nhìn mỗi cậu thôi." Dứt lời, Cố Khải Phong hình như không che giấu nổi một tia trêu ghẹo lóe lên nơi đáy mắt, thế nhưng hiện tại Lâm Phi Nhiên lại không nhìn hắn, chỉ một mực cúi đầu mà mặt đỏ tai hồng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!