Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Hút xong dương khí, Lâm Phi Nhiên bước tới cửa phòng tắm, tuy nhiên vẫn còn do dự không muốn ra ngoài. Mặc dù hiện tại cậu không nhìn thấy mà cũng chẳng nghe được, nhưng cậu biết, chắc chắn mấy ông tổ của nhà họ Cố đang bàn luận về mình.
Vì thế cho nên cậu lại quay ngược trở vào, mặt xám mày tro ngồi trên bồn cầu trầm tư suy nghĩ.
Cái năng lực thấy quỷ cùi bắp này, quả thực cậu không hề muốn có. Bất kể thế nào thì chủ nhật tuần sau cũng phải về nhà ông bà ở quê xem thử một phen, nhưng làm sao rủ Cố Khải Phong đi cùng được cơ chứ… Lâm Phi Nhiên nghĩ nghĩ, chán nản mà thở dài hệt như một ông già.
Làm gì thế?
Đúng lúc này, Cố Khải Phong vén màn che trong phòng tắm lên, nhìn Lâm Phi Nhiên ngây ngây ngốc ngốc ngồi trên bồn cầu, không khỏi trêu đùa,
"Rình xem tôi tắm hả?"
"Không, chẳng qua tôi…" Lâm Phi Nhiên không nghĩ ra cái cớ thích hợp nào, đành phải ngập ngừng quay mặt đi rồi đứng dậy, bất chấp tất cả mở cửa bước ra ngoài.
Hành lang bên ngoài phòng tắm vô cùng yên ắng, Lâm Phi Nhiên đau khổ đứng lặng nơi đây, tuy cậu ngại không dám bước vào lần nữa, nhưng ở gần bùa hộ mệnh một chút thì vẫn tốt hơn.
Mấy phút đồng hồ nữa lại trôi qua, tiếng nước trong phòng tắm dừng hẳn, sau đó là tiếng màn che bị người kéo mạnh cùng với tiếng Cố Khải Phong lê dép từ xa đến gần rồi ngừng lại, hình như là hắn bắt đầu lau người và mặc quần áo.
Nhưng mấy cái này không có tác dụng an ủi đối với Lâm Phi Nhiên, bởi vì luồng âm khí kia lại bắt đầu len lỏi dâng lên từ gan bàn chân của cậu.
Trong khoảnh khắc con mắt âm dương mở ra một lần nữa, ba gương mặt già nua chằng chịt nếp nhăn bỗng chốc xuất hiện ngay trước mắt Lâm Phi Nhiên, chỉ cách cậu khoảng chừng vài cm.
Cùng lúc đó, một thanh âm già cả đầy oán giận vang lên:
"Con mắt này không dùng được nữa rồi, dán gần như vậy mà vẫn chẳng nhìn rõ được…"
Hình như mấy cụ quỷ đó muốn xem thử Lâm Phi Nhiên có bộ dạng như thế nào!
Á… Tuy đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, song Lâm Phi Nhiên vẫn không chịu nổi tiếp xúc vừa gần gũi lại vừa đột ngột như thế này. Cậu nhanh chóng che miệng, đem tiếng thét chói tai chực bật ra ngoài nuốt ngược trở về.
Trong tình cảnh sợ hãi đến hoảng loạn, cậu muốn xông vào phòng tắm một lần nữa, nhưng lại phát hiện một trong số các cụ quỷ đang đứng chắn ngay trước cửa phòng, nói chung là, muốn vào trong nhất định phải xuyên qua người của cụ.
Mỗi lần nhớ tới cảm giác đông cứng khớp xương khi bị âm khí xuyên qua, Lâm Phi Nhiên đều xoắn xuýt không gì sánh được, vì thế cậu dứt khoát quay đầu chạy về hướng ngược lại, trong óc chỉ có một suy nghĩ duy nhất, cách nhóm quỷ tổ tiên này xa bao nhiêu liền tốt bấy nhiêu.
Lâm Phi Nhiên tái mặt chạy vài bước, ngay sau đó cậu phát hiện một cái đầu nhỏ đầy lông vàng chóe lấp ló ở chỗ rẽ hành lang. Thì ra là con Yorkshire! Quanh thân nó có một quầng sáng màu vàng bao phủ, nhìn vào cường độ của quầng sáng kia, xem ra dương khí trên người nó cũng không hề kém với Cố Khải Phong!
Ôi đệt! Con chó này có dương khí mạnh ghê! Vẻ mặt Lâm Phi Nhiên kích động như muốn một hơi nuốt con Yorkshire vào bụng, cậu sải chân phi thân nhào tới, đem Hạ Hạ đang kinh hãi muốn bỏ chạy kéo vào trong ngực, gắt gao ôm chặt!
Trong khoảnh khắc chạm vào Hạ Hạ, cảm giác âm lãnh trong cơ thể Lâm Phi Nhiên lập tức tiêu tan, cậu vội vàng quay đầu nhìn lại hành lang lúc nãy, phát hiện không còn nhìn thấy mấy cụ quỷ tổ tiên nữa rồi.
Gâu — gâuuuu!
Hạ Hạ trợn to đôi mắt đen tròn, ngay cả cái nơ bướm trên đầu cũng bị lệch sang một phía, sủa inh ỏi như là muốn biểu tình đòi thoát khỏi vòng tay của Lâm Phi Nhiên.
"Đừng sợ, đừng sợ, ngoan nào, tao không ăn thịt chó…" Lâm Phi Nhiên ý thức được, có lẽ bộ dáng vừa rồi của mình quá mức đáng sợ nên vội vàng thả lỏng cánh tay, dùng một tay bế Hạ Hạ đang trong cơn sợ hãi dậy, tay còn lại thì sờ sờ đầu nó như thể trấn an.
Sau vài cái sờ soạng, cái nơ bướm lủng lẳng trên đầu con cún nhỏ đã bị Lâm Phi Nhiên sờ đến rụng luôn.
Hạ Hạ vô cùng đỏm dáng lập tức không vui: Gâu! Gâu gâu gâu!
… Thật ngại quá. Lâm Phi Nhiên luống cuống tay chân nhặt cái nơ lên, buộc lại cho Hạ Hạ.
Lúc này tâm tình con cún nhỏ mới khá hơn, Lâm Phi Nhiên ôm nó vào lòng nó cũng không phản đối.
Lâm Phi Nhiên nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, đậu má, trước đây cậu chưa từng nghĩ tới chuyện động vật cũng có dương khí. Nếu là như vậy, về sau cậu có thể nuôi một con thú cưng nào đó làm bùa hộ mệnh rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!