Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
"Xuống tầng một đi dạo chút đi, tôi muốn mua mấy thứ." Lâm Phi Nhiên vừa nói, vừa nhanh trí cân nhắc xem nên làm thế nào để thắt chặt tình cảm trước khi mở miệng đòi theo Cố Khải Phong về nhà, bởi vì, nếu cứ thế mà nói ra thì đường đột quá.
Hai người lòng vòng trong trung tâm thương mại, chầm chậm lướt qua từng cái tủ kính một. Lâm Phi Nhiên vừa đi vừa nghĩ, hay là mua quà cho Cố Khải Phong, tặng xong mới mở miệng, như vậy nhất định đối phương sẽ ngại từ chối mình.
Thế nhưng, hết nhìn cái này lại quay sang xem cái nọ, chung quy cậu vẫn không biết nên tặng cái gì. Trường học giám sát trang phục rất nghiêm, từ áo khoác cho đến sơ mi, quần dài đều phải là đồng phục, chỉ có giày là được chọn tự do.
Vấn đề là, Cố Khải Phong đã có cả đống giày rồi, về phần thắt lưng, bật lửa, nước hoa hay dao cạo râu linh tinh, hình như cũng không thích hợp làm quà tặng giữa bạn bè…
Đang lúc rối rắm, bỗng Lâm Phi Nhiên bị một gian hàng tinh xảo thu hút ánh nhìn. Hình như gian hàng kia bán văn phòng phẩm cao cấp, dựa vào phong cách trang hoàng sang trọng và hào nhoáng đã có thể nhận ra đồ vật bày ở bên trong không rẻ rồi.
Tặng văn phòng phẩm hẳn không có vấn đề gì, chọn một món đồ giá cả vừa tầm là được. Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Lâm Phi Nhiên lập tức kéo Cố Khải Phong vào cửa tiệm.
Cậu dừng lại trước một tủ trưng bày bút chấm mực (*) nhập khẩu từ Nhật Bản, loại bút này được làm bằng pha lê, ngòi bút hình xoắn ốc, thân bút thon dài, bên trong còn ẩn hiện những họa tiết thanh nhã nhưng không kém phần rực rỡ.
Những chiếc bút ấy được bao phủ bởi một tầng ánh sáng lấp lánh của đèn trang trí, một cây có giá từ mấy trăm đến hơn một ngàn đồng, lúc viết thì có cảm giác tương tự như bút máy, nhưng đường nét lại đẹp hơn rất nhiều, dùng làm quà tặng cũng không tệ lắm.
(*) Bút chấm mực:
Cái này đẹp không?
Lâm Phi Nhiên cầm một cây bút có họa tiết hình lông vũ trắng phủ kín từ đầu cho đến đuôi, hỏi Cố Khải Phong.
Không tồi.
Người kia gật gật đầu,
"Cậu muốn luyện chữ à?"
"Không, chữ tôi nó vốn cùi bắp thế rồi, luyện hay không luyện cũng vậy thôi." Lâm Phi Nhiên có chút xấu hổ, thoáng chuyển tầm mắt về hướng khác, tiếng nói càng lúc càng nhỏ đi,
"Chẳng qua tôi muốn tặng ông một cái…"
Cố Khải Phong tỉnh bơ nhận lấy cái bút kia, tiếp lời: Thế lấy cái này đi.
Lâm Phi Nhiên thở ra một hơi tựa như vừa mới trút được gánh nặng, thầm nghĩ, may là thằng cha kia không hỏi vì sao mình lại tặng đồ.
Sau đó, cậu nhanh chân vòng ra phía sau tủ bút, vẫy tay gọi Cố Khải Phong:
"Bên này có các loại mực này, ông thích màu gì?"
Cố Khải Phong cầm theo cây bút, đi vòng qua, không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại: Cậu thích màu gì?
Lâm Phi Nhiên lướt ngón tay qua mảnh giấy ghi tên một lọ mực, thuận miệng thì thầm:
"Con phố nở đầy hoa anh đào…"
Cùng lúc ấy, chị gái bán hàng mới tiễn chân một vị khách xong, lập tức mang giấy thử đi tới chỗ bọn họ. Cô mở nắp hàng mẫu của lọ mực mà Lâm Phi Nhiên vừa chỉ, nhiệt tình mời mọc:
"Em thích màu này hả? Viết thử một chút xem."
Cố Khải Phong đặt giấy thử lên mặt tủ kính, chấm bút vào nước mực có màu hồng nhạt kia, khẽ nhướng lông mày, nói:
"Màu này rất hợp để viết thư tình."
Dứt lời, hắn liền viết xuống góc trên bên trái của tờ giấy bảy chữ thật to và đẹp đẽ —
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!