Chương 48: (Vô Đề)

Thân thể run rẩy và tâm trạng sắp bộc phát dưới ánh mắt chăm chú của Ôn Diễn không chỗ che giấu, giống như một tên hề chỉ biết phát điên dậm chân.

Người đàn ông lý trí đến mức không có tình cảm trước mắt này là anh ruột của anh ta, mỗi một câu nói của anh đều phủ nhận anh ta.

Từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, anh luôn luôn bình tĩnh, ưu tú, mà anh ta chỉ toàn là lỗ mãng, ấu trĩ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ôn Chinh bức thiết muốn tìm được một lỗ thủng nhỏ, dùng để xé rách vẻ ngoài bình tĩnh đến mức khiến người ta chán ghét của Ôn Diễn, làm cho có vẻ mình không buồn cười như vậy.

Anh ta nghĩ tới gì đó, đột nhiên mặt mũi buông lỏng thản nhiên hỏi: "Anh hai, người phụ nữ anh cầu hôn mà bị em đùa dài đó, sau đó lại trong phòng làm việc với anh là chuyện gì xảy ra?"

Ôn Diễn nhíu mày theo bản năng, hỏi: "Em biết từ đâu?"

Ôn Chinh vẫn cố chấp lặp lại câu hỏi vừa rồi: "Anh đừng quan tâm em biết từ đâu, anh cứ nói chuyện người phụ nữ kia là sao đi?"

Vẻ mặt Ôn Diễn khẽ biến, giọng điệu không ngờ: "Bây giờ không phải đang nói anh."

Mà Ôn Chinh không tha, hỏi tiếp.

"Anh thấy không? Thậm chí anh còn không phủ nhận quan hệ giữa anh với người phụ nữ kia, đổi lại bình thường, anh đã chia ra rạch ròi rồi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ôn Diễn không còn kiên nhẫn, giọng nói thấp giận: "Cuối cùng em muốn nói gì?"

"Bố đối xử với em như vậy, cũng sẽ đối xử với anh như thế, anh luôn luôn nghe lời ông ấy như vậy, sự thất vọng của ông ấy đối với anh nhất định sẽ lớn hơn em, em sẽ chờ đến ngày đó." Đột nhiên Ôn Chinh lạnh lùng nở nụ cười, nghiến răng hung hăng nói: "Đến ngày đó, cho dù anh bị bố đánh thành tàn phế, em tuyệt đối cũng không giúp nói giúp anh một lời."

Sắc mặt Ôn Diễn âm trầm đáng sợ ngay tức khắc, đột nhiên bầu không khí quanh người im ắng, như rơi vào hầm băng.

Cảm nhận được sức mạnh tay của anh hai nhỏ đi một chút, Ôn Chinh giãy ra rồi biến mất ở hành lang rất nhanh.Lúc này Thịnh Thi Mông đã đuổi theo Thịnh Nịnh chạy ra khỏi quán bar.

"Thật sự được không?" Thịnh Nịnh hơi lo lắng: "Chị cảm thấy chuyện hơi giả tạo rồi."

Thịnh Thi Mông lại không cảm thấy như vậy: "Không đâu. Em đã cố gắng viết kịch bản gần gũi với cuộc sống rồi, nghe không ố dề đâu."

Thịnh Nịnh lắc đầu: "Không biết, có lẽ bởi vì chị biết là giả cho nên mới cảm thấy giả ấy."

"Thôi sao cũng được, dù sao tổng giám đốc Ôn và Ôn Chinh tin là được."

Hai chị em đứng ở cửa quán bar bị gió thổi lạnh teo, vì Thịnh Thi Mông chạy gấp gáp quá, ngay cả áo khoác cũng không cầm kịp, lạnh đến mức tay rụt cổ.

Giọng nói của Thịnh Thi Mông phát run: "Chờ tổng giám đốc Ôn dẫn em trai đi, chúng ta lại trở về, trò chơi sắp bắt đầu rồi."

"Không biết khi nào bọn họ mới ra." Thịnh Nịnh nói: "Chúng ta cứ tìm chỗ nào chờ trước đã."

Thời tiết âm mấy độ, Thịnh Thi Mông chỉ mặc một chiếc áo len, Thịnh Nịnh đưa tay ôm lấy Thịnh Thi Mông, đang định sưởi ấm thân thể cho em gái một chút.

Thịnh Thi Mông cũng đang định lui vào lòng Thịnh Nịnh thì đột nhiên trên đầu được trùm một chiếc áo khoác.

Hai chị em nhìn lại.

Ôn Chinh căng thẳng nhìn hai cô.

Thịnh Thi Mông vô cùng kinh ngạc, hỏi theo bản năng: "Sao anh…"

Mấy chữ phía sau còn nói chưa kịp.

Ôn Chinh không nói một lời, kiên nhẫn giúp Thịnh Thi Mông cài từng nút áo khoác lại sau đó kéo cánh tay cô ấy lên muốn dẫn đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!