Vóc dáng của người đàn ông vốn cao hơn cô rất nhiều, đột nhiên lúc này đưa lưng ngồi xổm về phía Thịnh Nịnh khiến cô giật mình một cái.
Cô nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu anh, cảm thán thì ra anh cũng có thứ này.
Giọng nói không kiên nhẫn của Ôn Diễn vang lên: "Uống đến điếc rồi sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thịnh Nịnh nuốt nuốt nước miếng.
Lúc trước Ôn Diễn lái xe đưa cô về nhà, lúc ấy cô còn đặc biệt cảm khái, thế mà lúc sinh thời lại được anh làm tài xế cho mình.
Quả nhiên điều bất ngờ hiện diện ở khắp mọi nơi trong cuộc sống.
Sử dụng ông chủ lớn của mình như một chiếc xe, nếu như vài năm sau cô trở nên nổi tiếng, được nhà xuất bản mời viết tự truyện để xuất bản, chắc chắn chuyện này sẽ là một trong những chuyện trong cuộc sống đầy màu sắc của cô nhất.
Lý trí và cảm xúc còn sót lại sau khi uống rượu đã nói với cô rằng:
Có tiện nghi mà không chiếm, ngu như heo.
Thịnh Nịnh do dự tiến lên, cô thử đặt tay lên vai anh, thấy phản ứng của anh không có bài xích nhăn nhó cô mới hít sâu một hơi rồi chậm rãi dựa thân thể mình vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rõ ràng cảm nhận được có một sức nặng cẩn thận đè lên mình, yết hầu Ôn Diễn nhúc nhích một cái, cánh tay luồn qua chân cô, dùng sức đầu gối rồi cõng cô đứng thẳng lên
Ôn Diễn cõng cô đi ra khỏi con hẻm nhỏ.
Ánh đèn đường sáng chói chiếu sáng Thịnh Nịnh hơi tỉnh táo một chút, vóc dáng người đàn ông cao, cô mượn chiều cao của anh nên nhất thời cảm giác cảnh đường phố đập vào mắt đều rộng mở ra rất nhiều.
Thì ra người cao có tầm nhìn rộng như vậy.
Thịnh Nịnh nhớ lại ký ức lần trước bố cõng cô, là hồi mới mấy tuổi, khi bố mẹ còn chưa ly hôn.
Khi đó Thịnh Khải Minh vẫn còn là một người bố tốt, khi đó cô cũng ngây thơ cảm thấy trên thế giới này không có gì đáng tin cậy và ấm áp hơn lưng của bố.
Cảm giác dựa vào lưng Ôn Diễn thật sự rất thoải mái, không giống với cảm giác khi cô bé Thịnh Nịnh dựa vào lưng bố nhưng cũng không hề thua kém cảm giác đó.
Tay cô đặt trên vai áo cưng cứng của anh, đầu ngón tay vô thức cuộn tròn về phía lòng bàn tay.
"Làm gì đấy?" Ôn Diễn cảm nhận được động tác nhỏ của cô, thấp giọng cười nhạo: "Không thành thật thì thôi, còn muốn cào người nữa à?"
Giọng nói của anh rất gần, Thịnh Nịnh choáng váng nói: "... Không có, hơn nữa anh mặc dày như vậy, nếu tôi muốn cào cũng cào không tới á."
Ôn Diễn không có biểu cảm gì nói: "Vậy tôi phải cảm ơn may lúc này là mùa đông rồi."
Thịnh Nịnh nhíu mày.
Cô vốn rất cảm ơn anh chịu cõng cô đi, nhưng vì sao mỗi khi cô có cái nhìn khác về anh, cũng cảm thấy anh có tình người thì anh lại nhanh chóng phá vỡ cảm giác này của cô vậy chứ.
"Cũng may là mùa đông, tôi ăn mặc dày." Thịnh Nịnh hung hăng nói: "Nếu không anh cõng sẽ quá nhẹ."
Ôn Diễn nói: "Cô tự tin với cân nặng của mình nhỉ."
Thịnh Nịnh trợn trắng mắt: "Nhẹ hơn anh là có."
"Một cô gái đi so với đàn ông, cô không biết xấu hổ sao?"
"Đặc, biệt, không, biết, xấu, hổ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!