Chương 31: (Vô Đề)

Thịnh Ninh nhịn không được dùng suy nghĩ ác độc nhất để phỏng đoán về anh.

"Có phải là anh cảm thấy tôi chết rồi, phòng anh đồng ý cho tôi thì không phải cho nữa?"

"Hả?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bên kia phát ra giọng trầm nghi ngờ, tiếp theo rất nhanh giả vờ ngạc nhiên đáp lại: "Thực sự."

Thịnh Ninh dùng giọng điệu ác độc nói: "Thế thì anh vẫn là đừng có hy vọng nữa, tôi nhất định sẽ tranh thủ sống đến đến ngày sổ đổ về tay."

"Thế cô cố gắng sống đến ngày đó đi" Ôn Diễn không chút để ý nói: "Nhớ qua lấy mắt kính."

Phòng ở!

Vì phòng ở cô nhịn!

Giọng nói của Thịnh Ninh hòa hoãn lại, lại hồi phục vẻ khách sáo ngày thường với anh.

"Nếu không anh đưa mắt kính cho trợ lý Trần để anh ấy đưa lại cho tôi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kết quả người đàn ông này còn không vui, trực tiếp phủ định ý kiến của cô.

"Cậu ta là trợ lý của cô hay là trợ lý của tôi? Tôi trả tiền lương cho cậu ta không phải là để cậu ta là chân sai vặt của cô."

"Không phải là chạy vặt có được không?" Thịnh Ninh giải thích "Tuần tới trợ lý Trần sẽ đến trường học của tôi để tìm tôi thương lượng chuyện quyền ký tên, anh ta chỉ là thuận tiện mà thôi."

Ôn Diễn không vừa lòng: "Cô làm việc sao không có hiệu quả như vậy, chỉ là một cặp kính mà thôi, cần phải kéo dài đến lúc đó mới lấy?"

Sự nhẫn lại của Thịnh Ninh đã cạn kiệt, lạnh nhạt ồ một tiếng: "Thế thì như này đi, mắt kính tôi không cần, tôi ngày mai đi mua cái mới, cái cũ đó tùy anh xử lý."

Lần này người đàn ông cuối cùng không nói gì.

Thịnh Ninh kéo kéo môi, trong lòng nghĩ xem anh làm sao đấu với tôi.

Ôn Diễn mở miệng, giọng điệu nghe có vẻ mang theo chút tức giận: "Bởi vì tôi từng chạm vào, cô thực sự không cần nữa?"

"Không cần nữa" Thịnh Ninh quật cường cự tuyệt, còn thêm vào một câu: "Còn có cái áo khoác anh cho tôi mượn đắp chân đó, nếu như anh chê thì đưa cho tôi đi."

Ôn Diễn: "..... Cô muốn áo của tôi làm gì?"

Thịnh Ninh: "Đăng lên trên khu đồ second

-hand bán lấy tiền."

"Có phòng còn chưa đủ, còn đánh chủ ý đến quần áo của tôi" Ôn Diễn hừm một tiếng, châm chọc nói: "Kiếm tiền trong mắt đúng không?"

"Đúng vậy" Thịnh Ninh giọng nói thản nhiên "Anh cũng không phải là ngày đầu tiên mới quen biết tôi."

Cô hiện tại đang đợi kiếm tiền miễn phí từ chiếc áo khoác nam đắt tiền.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, người đàn ông đến căn hộ cũng đã cho cô thế nhưng về mặt quần áo lại keo kiệt với cô.

"Không cho, áo tôi còn mặc tiếp, cô đừng mơ tưởng chuyện đó."

Thịnh Ninh giả vờ không hiểu: "Anh không phải chê áo đó bị tôi đắp lên chân rồi à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!