Không khí hiện tại vô cùng căng thẳng.
Thịnh Nịnh cũng là thực sự không nghĩ ra, thấy một người đàn ông trẻ tuổi như vậy, trước lúc chưa gặp mặt, ngày nào Thịnh Thi Mông cũng nhắc đi nhắc lại anh đẹp trai như thế nào ở bên tai cô, lần đầu tiên gặp nhau, không nghĩ rằng sếp tổng của tập đoàn Hưng Dật lại là một người trẻ như vậy.
Đều đã cách thời ngâm kỷ tử, cầm tràng hạt dưỡng sinh một khoảng cách rồi, sao tư tưởng của anh còn cổ hủ hơn bố cô thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật là đáng tiếc cho một khuôn mặt đẹp như vậy.
Nếu như giải thích với anh là bạch phiêu của cô không phải là cái bạch phiêu đó mà anh nghĩ, điều này tương đương với việc không nể mặt anh.
Bây giờ anh là bên A, là ông chủ tạm thời của cô, Thịnh Nịnh tuyệt đối không muốn đắc tội với anh. Nhưng là không giải thích thì lại bị anh cho rằng là loại con gái vô liêm sỉ, ăn nói tùy tiện.
Hội nghị thượng đỉnh sắp đến, khó khăn lắm cô mới có thể đi, tuyệt đối không thể phạm phải sai lầm giống như lúc trước ở trong chung cư được, nếu không lỡ như anh lại nuốt lời không cho cô đi thế thì phải làm sao, chẳng phải chuyến đi hôm nay trở thành công cốc sao?
Lại cân nhắc lại thêm chút nữa, Thịnh Nịnh quyết định nhẫn nhịn trước đã.
Mặc dù cô không phải là kiểu người có tính nhẫn nhịn tốt nhưng cũng không phải là kiểu người ngu xuẩn vì chút mặt mũi mà đến cả công việc, tương lai đề không tiếc lấy ra chơi đùa.
Thịnh Nịnh cúi đầu, làm ra vẻ khiêm tốn nghe dạy bảo: "Vâng."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy cô biết sai thì sửa, Ôn Diễn hồi phục vẻ lạnh nhạt, miễn cưỡng ừm một tiếng, trầm giọng dạy bảo: "Sau này nói chuyện chú ý một chút."
"Cảm ơn sự chỉ dạy của sếp Ôn, tôi nhất định sẽ trịnh trọng ghi nhớ mỗi câu sếp nói vào tận trong tim." Thịnh Nịnh không cảm xúc nói cảm ơn: "Thế tôi quay về trường trước nhé."
Ôn Diễn nhướng mi nhìn cô: "Đi? Không tiếp tục đòi tiền công với tôi nữa à?"
Thịnh Nịnh hơi bó tay: "Không phải ngài không cho sao?"
Người đàn ông hừm một tiếng: "Cô cho rằng ai cũng giống như cô."
Thịnh Nịnh mê muội nhìn anh.
Giọng điệu Ôn Diễn bình thản: "Trước khi đi nhớ nói với trợ lý của tôi một tiếng tiền lương mỗi giờ của cô là bao nhiêu." Sau đó xua tay đuổi người: "Quay về đi, đứng ở đây vướng mắt tôi."
Anh nói xong thì cúi đầu xuống, dáng vẻ tiếp tục làm việc.
Một lúc sau Thịnh Nịnh mới phản ứng lại, cô cứ im lặng đứng ở trước mặt anh như vậy, hai tay buông thõng nắm chặt, móng tay hận không thể đâm lòng bàn tay chảy ra máu.
Ôn Diễn cảm nhận được ánh mắt oán hận của cô, ngẩng đầu nhìn lại, nhướng mày hỏi: "Còn không đi?"
"Ngài trêu đùa tôi?"
"Có qua có lại."
Thịnh Nịnh tức đến mức mặt mũi nhăn nhó, nhưng dường như cô càng tức giận hơn,
Rõ ràng chính là anh có một lòng không muốn để cho cô được thoải mái!
"Đúng rồi, bạch phiêu mà tôi vừa nói không phải là cái kiểu mà ngài nghĩ đâu." Cô cũng không dự định để lại mặt mũi gì cho anh, cố ý cười mỉa: "Anh có thời gian thì lên mạng nhiều một chút, học mấy từ đang phổ biến gần đây."
Ôn Diễn nhíu mày: "Có ý gì?"
"Ngài tự đi tìm người khác mà hỏi." Thịnh Nịnh mỉm cười: "Tôi đi đây, tạm biệt sếp Ôn."
Thịnh Nịnh ngẩng đầu thẳng eo, xoay người rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!