Quá trình nên đi hoàn tất, phòng tân hôn nên được để lại cho nhân vật chính tối nay.
Ông cụ dặn dò con trai và con dâu vài câu rồi ngáp ngắn rời đi trước, đến bây giờ Thịnh Thi Mông vẫn còn hơi hơi sợ ông cụ cho nên cố ý tránh, sau khi được chị gái và anh rể đồng ý thì rời khỏi phòng ngủ chính, vòng quanh phòng tân hôn tham quan khắp nơi.
Nhà họ Ôn ra tay bố trí phòng tân hôn, có khu vực tốt nhất, trang trí cũng là hoa thêu trên gấm*, mà có đôi khi thứ hấp dẫn các cô gái, trùng hợp chính là những thứ gọi là công phu bề ngoài này.
*Dệt hoa trên gấm; thêu hoa trên gấm; thêu gấm thêu hoa (ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn)
Thịnh Thi Mông nghĩ thầm nếu sau này anh rể không ở nhà, chị gái cần người ở lại qua đêm, cô ấy vô cùng vui vẻ tới đây làm bạn.
Sau khi tham quan phòng tân hôn, cô cũng chuẩn bị rời đi.
Đang định trở về phòng ngủ chính chào hỏi chị với anh rể, không ngờ bên trong còn có một bóng đèn.
Sao Ôn Chinh còn chưa đi?
Thịnh Thi Mông không muốn gì khác, nói thẳng: "Chị ơi, em về nhà nha."
"Hôm nay em đỡ rượu giúp chị, không lái xe được thì về thế nào?" Thịnh Nịnh nói: "Em đang ngủ ở phòng ngủ phụ đi."
Tuy rằng Thịnh Thi Mông cũng rất muốn qua đêm ở trong biệt thự cao cấp nhưng vẫn cực kỳ thức thời lắc đầu: "Thôi, em về nhà ngủ."
Đêm tân hôn, em vợ ngủ trong nhà của cặp vợ chồng mới cưới là gì.
"Anh đưa em về đi, xe em thì ngày mai lại tới một chuyến rồi lại lái trở về là được."
Ôn Chinh nói: "Anh gọi tài xế tới đây, đáng tin cậy hơn người lái thay nhiều."
Thịnh Thi Mông không có cách nào từ chối.
Rốt cuộc an toàn là trên hết, không có gì quan trọng hơn an toàn cả.
Sau khi Thịnh Thi Mông và Ôn Chinh rời đi, trong phòng tân hôn hoàn toàn chỉ còn lại đôi vợ chồng mới cưới.
Thịnh Nịnh ngửa đầu, nằm liệt trên giường.
"Đi tắm đi." Ôn Diễn đứng ở mép giường nhìn cô, không chút để ý kéo cà vạt ra.
Thịnh Nịnh bị động tác vô tình kéo cà vạt này của anh làm cho trái tim tê dại, nhỏ giọng hỏi: "Anh không mệt sao?"
"Em nói xem?" Cởi cà vạt ra, Ôn Diễn lại bắt đầu cởi nút cổ tay áo: "Hơn phân nửa khách khứa đều là anh chiêu đãi."
Anh rũ mắt xuống, bởi vì hôm nay có phù rể hỗ trợ đỡ rượu cho nên không uống say, mặt mày nhạt nhẽo, ánh mắt vẫn trong trẻo tỉnh táo.
Thịnh Nịnh nuốt nuốt nước miếng: "Vậy anh còn…"
Sau đó Ôn Diễn bắt đầu cởi nút áo sơ mi, vừa tiếp động tác trên tay vừa nói: "Còn gì nữa? Rốt cuộc em có tắm không?"
".."
Thịnh Nịnh mím môi không nói gì.
Người đàn ông nhìn cô, thấy cô không nhúc nhích, cũng không có ý đi tắm rửa một chút nào, thu ánh mắt rồi đi về phía tủ quần áo bên kia, mở cửa lấy áo ngủ của mình ra.
"Vậy anh tắm trước."
Anh đi vào phòng tắm trong phòng ngủ chính rồi đóng cửa lại.
Thịnh Nịnh hậu tri hậu giác cảm thấy anh cởi cà vạt c ởi quần áo là muốn tắm rửa chứ không phải muốn làm chuyện đó với cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!