Chương 2: (Vô Đề)

Ta là hoàng đế của đất nước rộng lớn này.

Từ nhỏ, Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng, mẫu hậu đều đã khuyên ta rằng, vô tình nhất là đế vương gia. Thân là đế vương, con càng không nên dính đến một chữ "tình". Nếu không…

……

"Khởi bẩm Hoàng thượng, nay ngài đã hai mươi sáu, nhưng trong hậu cung lại chỉ có ba vị phi tử. Vậy nên Hoàng Thái hậu đã sắp xếp việc tuyển tú, xin Hoàng thượng…" Một vị đại thần bước lên trước, nửa cúi người, thưa rằng.

Ta phất tay ngắt lời lão: "Việc này thảo luận sau đi, tạm thời trẫm không có ý đấy."

"Hoàng thượng…" Đại thần nọ vẫn còn muốn khuyên thêm gì đó.

"Ý trẫm đã quyết, không cần bàn lại nữa, bãi triều." Ta đứng lên khỏi long ỷ, đi về phía sau rèm. Vị đại thần kia thấy ta dứt khoát như thế, cuối cùng cũng chỉ đành thở dài một hơi, cúi người quỳ lạy tiễn đưa: "Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Ta rảo bước thật nhanh, chỉ chốc lát sau đã chạy tới Ngự thư phòng chuyên để xử lý chính vụ. Ta biết, đệ ấy chắc chắn đang chờ ta ở phía sau.

"Hoàng thượng!" Thị vệ canh giữ ở cửa hành lễ với ta, ta lòng dạ không yên nói câu bình thân, đôi chân vẫn không dừng lại.

"Tiểu Ngạn…" Đệ ấy vẫn ngồi trước bàn như cũ, vẫn là dáng vẻ nhàn nhã ung dung, nhìn thấy ta cũng không chịu hành lễ. Ta cũng không so đo, chỉ bước qua đó ôm chặt lấy rồi khẽ lẩm bẩm tên của đệ đệ.

"Hoàng huynh, ngôi vị hoàng đế này, huynh ngồi có thoải mái không?" Đệ ấy đặt quyển sách trong tay xuống, giọng điệu châm chọc, hung hăng đâm vào tim ta. Tất cả đều khiến cho trái tim vì nhìn thấy đệ ấy mà vui sướng của ta đóng băng trong nháy mắt. Ta buông đệ ấy ra, không biết nên giải thích thế nào cho phải: "Tiểu Ngạn, đệ nghe ta nói này, mẫu thân của đệ thật sự không phải do ta giết đâu…" Lúc ta đến bà ta đã chết rồi…

"Câm miệng! Hạ An Nhiên! Khi mẫu phi ta chết, không phải ngươi cũng đúng lúc có mặt ở đó hay sao?! Gì mà lúc ngươi đến người đã chết? Rõ ràng là đang che giấu sự thật! Thật đáng buồn cho kẻ thông minh tuyệt đỉnh như ngươi, vậy mà lại không phát hiện ra tay mẫu phi đang nắm chặt lấy ngọc bội của mình. Giờ ngươi còn muốn nói gì nữa?" Đệ ấy đột nhiên đứng dậy, đẩy ta ra xa: "Hừ, Hạ An Nhiên, bình yên vô ưu*? Ngươi cũng xứng?"

Dứt lời, bèn phất tay áo mà đi.

* Tên của thụ là An Nhiên trong "An Nhiên Vô Ưu", tức bình yên không có ưu sầu.

Ta lảo đảo vài cái rồi cúi đầu xuống, giải thích một cách yếu ớt: "Ta không có, ta thật sự không có làm mà. Ngọc bội kia, ta đã vứt đi từ lâu rồi…" Ta cũng không biết mình đang giải thích cho ai nghe.

Tiểu Ngạn, Hạ Ngạn, Tiểu Ngạn, ta yêu đệ như vậy, sao có thể nỡ làm đệ đau khổ? Sao có thể tha thứ cho bản thân đã làm đệ thương tâm? Rõ ràng ta đây, còn hận không thể đặt đệ vào trong tim cơ mà.

……

"Hoàng thượng, Lý thái y cầu kiến." Tiểu Quý Tử đứng phía sau ta, cúi người bẩm báo.

"Không gặp." Ta phê duyệt sổ con trước mặt, chưa ngẩng đầu lên đã từ chối.

"Hoàng thượng, thân thể của ngài…"

"Thân thể của trẫm, trẫm tự biết." Ta tiếp tục lật tấu chương, đương lúc xem đến mấy chữ khoa trương khoe mẽ, bút lông được nắm chặt trong tay bỗng chợt vẽ thành một đường dài. Chén trà bị ta va vào nghiêng đổ, nước trà làm mờ chữ viết. Trong lòng ta dâng lên nỗi chua xót khó nói thành lời, bèn dùng sức ném tấu chương xuống đất, nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh: "Tiểu Quý Tử, thiêu hủy tấu chương này cho ta!"

"Vâng! Vâng!" Tiểu Quý Tử vội vàng nhặt cuốn sổ con trên mặt đất lên, sợ hãi thành thật mang ra giao cho thị nữ chờ ngoài cửa. Rồi gã tiến vào khuyên nhủ ta: "Hoàng thượng, ngài đừng nên tức giận. Thái y nói, ngài…"

"Ngươi cũng ra ngoài đi." Muốn kiềm chế sự chua xót trong lòng, nhưng làm thế nào cũng không đè xuống được. Ta cúi đầu, nói với vẻ mệt mỏi.

"Dạ, xin Hoàng thượng hãy tự chú ý."

……

Thị nữ tắt đèn, ta nằm một mình trên giường, nhưng mãi vẫn không thể vào giấc được. Trong đầu cứ luôn quanh quẩn một câu:

"Hoàng huynh, thần đệ tâm đầu ý hợp với Trương Dao tiểu nữ Trương gia, hy vọng Hoàng thượng tứ hôn."

Ha ha ha, Tiểu Ngạn, đệ thật sự thích nàng ta sao? Cũng tốt, thôi, đệ thích là được.

"Tiểu Ngạn…" Nước mắt xen lẫn máu tươi tràn ra khỏi khóe mắt, chảy xuống cổ.

"Vương gia, sáng hôm nay Hoàng thượng bị nhiễm phong hàn, cơ thể nóng lên, bất tỉnh nhân sự, nhưng trong miệng vẫn luôn nhắc đến tên của ngài. Ngài có muốn đi thăm Hoàng thượng không ạ?" Thị nữ quỳ trên mặt đất, dò hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!