Đúng là tên Hoàng đế vô tâm, thà chôn số tài sản đó xuống mộ còn hơn là để chúng dân chúng nghèo khổ được hưởng. Đồ độc ác!
Trong lúc Ngân Kiều ra sân lấy quần áo, ta còn làm thêm vài việc nữa.
Đợi đến khi Ngân Kiều quay lại, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nàng hầu hạ ta đi ngủ, ta làm ra vẻ hờ hững nói: "À, dưới gối của ta có để lại một lá thư, nếu Hoàng đế có đến thăm ta, nhớ đưa cho hắn nhé, đừng quên đấy."
Ngân Kiều do dự một lúc.
Thực ra, nàng biết rõ rằng Sở Kỳ An vừa mới cưới Tống Thù, chắc chắn sẽ rất lâu nữa hắn mới đến gặp ta.
Nhưng vì sợ ta buồn, nàng liền an ủi: "Nô tỳ nhớ rồi, nương nương cứ yên tâm."
Ta nhắm mắt lại, bóng tối dần bao phủ.
Nhịp thở chậm dần, dòng m.á. u trong cơ thể cũng lưu thông ngày càng chậm.
Ta cảm nhận được từng phần cơ thể mình dần lạnh ngắt, từ tay chân, rồi lan dần lên theo tứ chi, cuối cùng đến tim.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nhịp đập của tim cũng chậm dần, cho đến khi hoàn toàn ngừng lại.
Rất tốt, coi như ta đã trả lại cho Sở Kỳ An những nhịp đập mà ta đã vô tình đánh mất mỗi khi gặp hắn suốt những năm qua.
Có lẽ giờ này, Sở Kỳ An đang động phòng hoa chúc với Tống Thù nhỉ?
Lần này, cuối cùng hắn cũng không cần phải tắt đèn nữa.
Sáng hôm sau, khắp nơi đều chứng kiến sự ân ái của tân Hoàng đế và Hoàng hậu.
Sở Kỳ An ngồi cạnh Tống Thù trong Phượng Nghi Cung, hôm đó là ngày đầu tiên nàng chính thức trở thành Hoàng hậu.
Theo lễ nghi, tất cả phi tần trong cung đều phải đến thỉnh an Hoàng hậu.
Thế nhưng, Sở Kỳ An không có phi tần nào khác, người duy nhất được gọi là phi tần chính là Khương Quý phi – người đã bị đày vào lãnh cung.
Tống Thù dịu dàng khoác tay Sở Kỳ An, nhỏ nhẹ nói: "Khương Quý phi vẫn là Quý phi, chi bằng để nàng ấy đến thỉnh an?"
Ánh mắt Sở Kỳ An tối lại, hắn lạnh lùng đáp: "Nàng ta đã hạ độc hại nàng, bị đày vào lãnh cung rồi, nàng còn muốn gặp làm gì?"
Tống Thù nhỏ giọng, vẻ ôn nhu: "Chắc là Khương muội nhất thời hồ đồ. Hơn nữa bây giờ, cuối cùng thiếp đã được gả cho chàng, chỉ muốn nhận được lời chúc phúc của mọi người."
Sở Kỳ An quay lại, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tống Thù.
Hắn im lặng một hồi lâu, rồi khẽ thở dài: "Chỉ cần nàng vui là được."
Hắn quay sang ra lệnh cho thái giám: "Truyền Khương Quý phi đến."
Tống Thù ngồi trên ghế, môi khẽ nở một nụ cười nhạt.
Khi Khương Tụng thực sự đến, chứng kiến cảnh ân ái mặn nồng giữa nàng và Sở Kỳ An, khi đó nàng mới cảm thấy mình thực sự chiến thắng.
Thế nhưng, thái giám đi rồi rất lâu vẫn chưa quay lại.
Gần nửa canh giờ trôi qua, cuối cùng thái giám cũng quay về, gương mặt trắng bệch.
Hắn quỳ xuống đất, toàn thân run rẩy, hồi lâu mới run rẩy thốt ra mấy chữ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!