Sư phụ từng dạy ta, nhận tiền của người khác thì phải làm tốt việc của mình.
Ta tiêu nhiều tiền của Sở Kỳ An như vậy, tất nhiên phải đóng góp chút giá trị.
Vì vậy, khi biết Thái tử và gian tướng mưu đồ ám sát Sở Kỳ An, ta ẩn mình trong chum sen ở nhà gian tướng suốt một ngày một đêm, đến nỗi cả người ta sưng vù lên, nhưng cuối cùng vẫn thành công ám sát hắn.
Sau đó, trong cuộc biến động cung đình, Thái tử dẫn binh vây đánh Vương phủ, giữa làn tên loạn lạc, ta bảo vệ Sở Kỳ An thoát ra ngoài, dù phải hứng ba mũi tên sau lưng, cuối cùng vẫn bảo vệ hắn toàn vẹn.
Ta đã mệt nhoài, nhưng cuối cùng cũng giúp Sở Kỳ An lên ngôi Hoàng đế.
Ta tưởng rằng ít nhất có thể an hưởng những ngày tháng yên bình.
Nhưng rồi Tống Thù trở về.
Kỳ thực, Sở Kỳ An yêu Tống Thù, điều đó từ lâu đã không còn là bí mật trong kinh thành.
Chỉ là, khi ấy Sở Kỳ An chỉ là một Hoàng tử không được sủng ái, xuất thân từ dòng thứ, nên không ai quan tâm đến tình cảm của hắn mà thôi.
Nhưng giờ thì khác, Sở Kỳ An đã là Hoàng đế.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Bắc An Vương, người đã cưới Tống Thù, ngày đêm sống trong lo sợ, sợ rằng mối hận đoạt thê sẽ khiến Hoàng thượng nổi giận, nên vội vàng viết hưu thư, trả Tống Thù về lại cung.
Ngày đầu tiên Tống Thù nhập cung, nàng đã đến gặp ta.
Nàng còn đẹp hơn cả trong bức họa, khoác trên mình bộ váy lụa mềm màu xanh lục, thanh thoát xuất trần.
Lúc đó, ta đã được phong làm Quý phi, ngôi vị Hoàng hậu vẫn bỏ trống.
Dù Tống Thù chưa có danh phận, nhưng ai cũng biết, Sở Kỳ An đã yêu nàng suốt hơn mười năm, nay cuối cùng cũng có được nàng.
Vì thế, ai cũng đoán chắc rằng Tống Thù sẽ là người được chọn ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu.
Tống Thù hiển nhiên cũng hiểu rõ điều này.
Ngay lần đầu gặp ta, nàng không hề hành lễ, chỉ cười nói:
"A, quả nhiên ngươi trông rất giống ta."
"Người trong cung của Kỳ An nói, mỗi lần chàng ở bên ngươi đều phải tắt đèn đầu giường. Ngươi biết vì sao không? Vì khi ánh sáng mờ nhạt, ngươi sẽ càng giống ta hơn.
"À, đúng rồi, ngươi cũng đang mặc chiếc váy xanh lục."
Tống Thù liếc nhìn ta, mỉm cười nhàn nhã: "Đáng tiếc thay, ngươi mặc vào vẫn không đẹp bằng ta."
Ta gật đầu: "Hiểu rồi, cô nương thích màu xanh lục, ta có món quà tặng cô nương đây."
Tống Thù hỏi: "Quà gì vậy?"
Ta vỗ tay.
Ngân Kiều liền mang ra một chiếc mũ màu xanh.
Ngày hôm ấy, khuôn mặt xinh đẹp của Tống Thù biến thành màu gan heo vì giận dữ.
Nàng quay về cáo trạng với Sở Kỳ An.
Tối hôm đó, Sở Kỳ An tìm đến ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!