Năm đó, Sở Kỳ An vẫn chưa phải là Hoàng đế, mà chỉ là một lục Hoàng tử không được sủng ái.
Khi hắn cải trang đi tuần ở tửu lâu, bất ngờ gặp phải thích khách do Thái tử phái đến.
Thấy tên thích khách sắp đ.â. m thẳng vào tim hắn, ta liền ra tay dùng một chiêu "Phách quải chưởng" học được ở phái Nga Mi.
Vận khí cũng tốt, tên thích khách bị ta đánh trúng, phun ra một ngụm máu, sau đó bị các thị vệ đến kịp thời bắt giữ.
Sở Kỳ An chắp tay cảm tạ: "Đa tạ nữ hiệp đã cứu mạng."
Ta vừa nhặt miếng đùi gà trong đĩa đồ ăn bị đổ ra, vừa nhai: "Chỉ cảm ơn bằng lời thôi à? Không lẽ không cho chút bạc?"
Sở Kỳ An mỉm cười.
Hắn chìa tay về phía ta: "Ngươi theo ta vào Vương phủ không?"
Ta hỏi: "Đi theo ngươi có đùi gà ăn không?"
Sở Kỳ An đáp: "Có."
Thế là, ta theo Sở Kỳ An vào Vương phủ.
Các vị chắc cũng nhận ra, ta chẳng có chí hướng gì lớn lao, lúc nào cũng vì miếng ăn mà nhảy vào hố lửa.
Từ ngày đầu tiên bước vào Vương phủ, ta đã nghe thấy đám hạ nhân bàn tán xôn xao.
"Nhìn nàng ấy kìa, trông rất giống đại tiểu thư Tống gia, Tống Thù..."
"Ôi... Tống đại tiểu thư đã gả xa đến Bắc An Vương phủ ba năm rồi, vậy mà điện hạ vẫn không thể quên được nàng."
"Phải rồi, trong thư phòng của điện hạ, tận bên trong kệ sách vẫn còn treo bức họa của Tống đại tiểu thư đấy."
Bọn họ nhanh chóng nhận ra ta nghe thấy và không dám nói thêm, vội vàng tản đi.
Ta nhún vai.
Có gì đáng để bận tâm đâu chứ. Không phải chỉ là chuyện thế thân sao?
Khi ta còn nghèo khổ, từng đi theo một ông thầy kể chuyện lang thang khắp giang hồ, ta đã nghe qua rất nhiều loại câu chuyện như thế này. Quá quen thuộc rồi.
Và ta cũng chẳng mấy bận tâm.
Ta từng nhìn thấy bức họa của Tống Thù trong thư phòng của Sở Kỳ An.
Thiếu nữ trong bức họa mặc chiếc váy lụa xanh, dung mạo thanh tú, quả thật đẹp đến lạ thường.
Ta có giống nàng ấy thì sao chứ? Mỹ nhân dưới trời này luôn có điểm tương đồng.
Vì vậy, khi Sở Kỳ An đưa cho ta bộ váy lụa xanh để mặc, ta lập tức mặc vào.
Hắn bảo ta học cầm kỳ thi họa, ta cũng bắt đầu học ngay (dù học khá qua loa).
Cho đến hôm đó, trong gian phòng ấm áp, Sở Kỳ An uống rất nhiều rượu, rồi hôn ta.
Ta nhìn hắn.
Hắn mặc trường bào màu đen, tóc đen dài xõa xuống, lông mày kiếm sắc bén, ánh mắt thanh tú. Khi hắn tiến đến gần, người hắn thoang thoảng mùi hương thanh khiết của hoa mai.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!