Khi tin tức về đại hôn sắp tới giữa Sở Kỳ An và Tống Thù truyền đến, ta đang ngồi trong lãnh cung, ăn một bát cơm nguội đã hôi chua.
Cung nữ của ta
- Ngân Kiều, đau lòng nhìn ta, rồi quay sang trách mắng tên thái giám đưa cơm: "Nương nương của chúng ta chỉ bị cấm túc, nhưng nàng vẫn là Quý phi! Đồ ăn thức uống phải xứng đáng với thân phận Quý phi!"
Tên thái giám cười lạnh lùng: "Ngươi biết nàng là Quý phi là được rồi. Nhưng trên Quý phi còn có Hoàng hậu. Ta chỉ làm theo lệnh của Hoàng hậu thôi."
Ngân Kiều đỏ hoe mắt, nàng hiểu rõ, đây là sự trả thù của Tống Thù, cố ý hành hạ ta.
Nhưng trong toàn cung, không ai dám lên tiếng.
Ai cũng biết rằng Tống Thù, người phụ nữ mỹ lệ mới nhập cung không lâu, chính là bạch nguyệt quang mà Sở Kỳ An đã thương nhớ suốt mười mấy năm qua.
Mọi người đều ca tụng nàng ta hiền lành, dung mạo tuyệt sắc, tựa như tiên nữ giáng trần, hoàn toàn thanh khiết.
Thậm chí ngay cả thái giám đưa cơm cũng đứng về phía nàng: "Nương nương, người đã hạ độc nhằm hãm hại Hoàng hậu, nhưng Hoàng hậu vẫn để ngươi sống, đó đã là lòng từ bi rồi."
Ngân Kiều gấp gáp: "Nương nương của chúng ta bị oan uổng..."
Ta khẽ chạm vào tay nàng, ra hiệu không cần nói thêm nữa.
Sở Kỳ An còn không tin ta, nói gì đến tên thái giám này.
Tên thái giám khinh bỉ nhếch miệng rồi rời đi.
Ta nghe bên ngoài có tiếng các thị vệ trò chuyện, kể rằng Sở Kỳ An yêu thương Tống Thù biết bao, lễ cưới sắp tới sẽ xa hoa lộng lẫy thế nào.
"Nhỏ giọng thôi, đừng để người trong kia nghe thấy."
"Nghe thấy cũng chẳng sao. Nàng ta đã theo Hoàng thượng mấy năm, dám cả gan hạ độc hại Hoàng hậu. Hoàng thượng sẽ không để nàng ta rời khỏi lãnh cung mà còn sống đâu."
Giữa những lời bàn tán ồn ào, ta ngồi trên giường, khoanh chân, nhắm mắt lại, bắt đầu tập trung vào việc điều hòa hơi thở.
Ngân Kiều bưng chậu nước rửa mặt bước vào, vừa thấy ta như vậy thì lo lắng. Nàng khẽ tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Nương nương đang luyện công sao?"
Ta vẫn nhắm mắt, chậm rãi gật đầu.
Nỗi lo lắng trong mắt Ngân Kiều càng rõ rệt. Nàng cắn chặt môi: "Nương nương, người định bỏ trốn phải không?"
"Nô tì biết người có võ công, nhưng cung thành bên trong có thị vệ canh giữ, bên ngoài còn có cấm quân tuần tra. Dù có là tuyệt thế cao thủ, cũng khó mà thoát khỏi đây được."
Ta mở mắt ra, hơi thở sâu lắng, chìm vào đan điền.
Ngân Kiều không biết.
Thứ ta luyện chính là công phu bế khí.
Ta tên là Khương Tụng, truyền nhân duy nhất trên đời biết đến công phu "bế khí".
Năm bốn tuổi, ta vẫn là một cô nhi, phải tranh giành nửa củ khoai lang với lũ c.h. ó hoang trên đường phố. Khi ta giành được phần thắng, ta đã gặp sư phụ của mình.
Sư phụ là một lão già béo ú, ông ta bảo rằng ta có căn cốt đặc biệt, hỏi ta có muốn trở thành đồ đệ của ông hay không.
Ta hỏi lại: "Làm đồ đệ của người có được ăn khoai lang nướng không?"
Sư phụ đáp: "Có."
Thế là ta gia nhập môn phái của sư phụ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!