Chương 3: (Vô Đề)

11.

Ánh mắt lạnh lùng của ta như lưỡi dao đâm thẳng vào lòng Tạ Thời An. Hắn nắm lấy tay ta, gần như vội vàng mà lên tiếng:

"Vân Khê, nàng yên tâm, ta sẽ không để nàng chịu ấm ức."

"Cái viện này là ta cố ý sắp xếp cho nàng, cách xa chính viện."

"Nếu nàng không thích những nha hoàn và bà tử này, ta sẽ cho bọn họ đi hết."

"Chúng ta sẽ sống như trước đây, nuôi gà, nuôi vịt, khai khẩn một mảnh vườn rau."

"Vân Khê, nàng không biết đâu, quãng thời gian sống cùng nàng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời ta!"

Đây là lần đầu tiên ta nghe Tạ Thời An nói nhiều đến vậy. Hắn nói rằng hắn chưa từng yêu Diệp Uyển Thanh.

Việc cưới nàng ta chỉ là vì trách nhiệm với nhà họ Tạ, là để hiếu thảo với cha mẹ, hoàn toàn không phải vì bản thân. Hắn nói ta là ánh sáng rực rỡ nhất trong cuộc đời của hắn.

Hắn còn nói, bản thân thích đọc sách, nhưng không thích khoa cử, càng không muốn vào triều làm quan.

Điều khiến hắn ngưỡng mộ nhất là cuộc sống của những đôi vợ chồng bình dị ở vùng thôn quê dân dã. Ngày ngày làm việc, tối đến nghỉ ngơi, biến cuộc sống thành một bài thơ điền viên mộc mạc.

Mà Diệp Uyển Thanh là thực tế khiến hắn phải chấp nhận. Chỉ có ta mới là lý tưởng sống mà hắn hằng khao khát.

Người đọc sách đúng là tài giỏi thật đấy.

Không hổ danh miệng lưỡi của họ còn sắc bén hơn cả đao kiếm. Không chỉ có thể giet người, mà còn có thể khắc sâu vào tâm can.

Không biết nếu Diệp Uyển Thanh nghe được những lời này, nàng ta sẽ cảm thấy như thế nào?

"Tạ Thời An, ngươi thực sự muốn để ta sống ở đây sao?"

Mắt hắn sáng lên, khóe môi không kiềm được mà nhếch lên.

"Vân Khê, nàng tha thứ cho ta rồi đúng không!"

"Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt…"

Những nữ nhân nuôi cổ như chúng ta luôn yêu ghét rõ ràng. Yêu thì muốn người ta sống, ghét thì muốn người ta chet.

Điều chúng ta không bao giờ tha thứ, chính là sự dối trá và phản bội.

Tạ Thời An, ngươi chắc chắn sẽ phải hối hận thôi.

12.

Tạ Thời An ôm chặt ta vào lòng, thỏa mãn thở dài một tiếng:

"Vân Khê, có nàng rồi, ta chẳng cầu mong gì hơn nữa."

Ta đặt tay lên ngực hắn.

"Vậy chàng có nguyện ý dâng trọn trái tim mình cho ta không?"

Trong các loại cổ, có một loại gọi là phệ tâm cổ.

Loại cổ này có hình dạng như sợi tơ, có thể bò dọc theo da người vào sâu bên trong cơ thể, tiến thẳng đến tim. Sau đó, nó làm tổ và đẻ trứng ngay trên tim, lấy máu thịt của tim làm thức ăn nuôi dưỡng.

Khi cổ lớn dần, người bị trúng cổ sẽ phải chịu đựng nỗi đau như bị gặm nhấm từng ngày, cho đến khi tim bị ăn đến mục ruỗng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!