Chương 2: (Vô Đề)

6.

Người phụ nữ ăn mặc sang trọng đó tên là Diệp Uyển Thanh, là con gái của Hộ bộ thị lang.

Tạ Thời An mà nàng nói chính là con trai thứ ba của Tạ Hầu gia.

Cả hai người đều là con cái của các gia đình quyền quý, là con cưng của trời, xứng đôi vừa lứa.

Trên tóc nàng cài một viên ngọc to bằng quả nhãn, sáng loáng khiến ta cảm thấy vô cùng chói mắt, trái tim cũng không ngừng đau thắt lại.

Bên cạnh Diệp Uyển Thanh là một nha hoàn nhỏ nhắn xinh đẹp. Nàng mặc chiếc váy màu lựu đỏ, tay đeo vòng tay vàng khảm đá hồng ngọc.

Nàng nhìn ta bằng ánh mắt khinh thường, quan sát một lượt từ trên đầu đến dưới chân, cuối cùng dừng lại trên chiếc vòng bạc của ta.

"Khụ~"

Nha hoàn khẽ cười, dùng khăn tay che miệng, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

"Phu nhân, em đã nói là ngài lo lắng quá rồi mà."

"Nàng ta là cái gì chứ? Một nông dân chân đất, ngài lại còn tự mình đến đón, tiện nhân này phúc mỏng, hẳn là không thể nhận nổi đâu!"

"Ai mà không biết Tam gia nhà chúng ta xài tiền rất hào phóng, chiếc vòng tay kia của nàng ta đến cả người hầu quét rác nhìn còn chướng mắt món đồ chơi này nữa là."

"Phu nhân yên tâm đi."

"Nàng ta vào phủ, cứ coi như nuôi một con chó đi, vui vẻ thì vẫy tới, buồn chán thì lập tức đuổi đi là xong chuyện."

Miệng nha hoàn nói ra những lời này không chút kiêng kỵ, âm thanh vừa trong trẻo lại vang dội.

Ánh mắt của Diệp Uyển Thanh dần trở nên nhu hoà, toàn thân có cảm giác thả lỏng lại thư thái. Nàng vỗ vỗ tay tiểu nha hoàn.

"Nha đầu này thế mà có mắt nhìn thật đấy."

"Thôi, phu quân vẫn còn đang ở nhà trông mong, mau đưa nàng ta lên xe đi."

Nghe xong lời này, hai bà tử cao to lực lưỡng lập tức tiến lên, mỗi người một bên nắm lấy tay ta, sau đó kéo mạnh ta về phía chiếc xe ngựa.

"Các người làm gì vậy, thả ta ra!"

Bà tử này rất khoẻ, đôi tay giống như gông cùm xiềng xích, mặc cho ta có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.

Thấy ta không chịu đi, sắc mặt Diệp Uyển Thanh chợt lạnh lẽo.

"Được rồi, không có phu quân ở đây, thu lại dáng vẻ muốn mà còn ngượng ngùng của ngươi lại ngay đi."

"Một nữ nhân châm lấm tay bùn mà làm bộ làm tịch trước mặt ta cái gì!"

7.

Hôm nay đúng là ngày xui xẻo của ta.

Sáng sớm khi lên núi hái thuốc, ta vô ý trượt ngã một cú đau điếng. Vừa về đến nhà, tắm rửa xong thì Diệp Uyển Thanh bọn họ lại tới. Bình thường mỗi khi ra ngoài, ta luôn mang theo ít nhất mười mấy loại cổ trùng. Nhưng lần này, ngoài bổn mệnh cổ, ta chỉ mang theo hai ba loại cổ nhỏ.

Nếu gặp phải nguy hiểm, e rằng ngay cả khả năng tự vệ ta cũng không có.

Mặc dù ta học hành không được bao nhiêu, nhưng cũng thường nghe người ta nói: "Một bước vào cửa hào môn, sâu tựa biển."

Ta tuyệt đối không thể liều lĩnh mà bước vào phủ như vậy được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!