"Đúng lúc công việc của ta cũng gần như xong xuôi rồi. Tốt xấu gì cũng đến nhà ta uống chén rượu nóng, chào hỏi tẩu tử của đệ rồi hãy đi."
Hứa Phi Mặc không thể từ chối.
Dải liễu ven đê như phủ làn khói xanh, cảnh xuân tràn đầy sức sống, gió lạnh nhẹ thoảng qua mặt làm tinh thần người ta phấn chấn.
Hai người đi ngang qua một quán rượu, mua một vò rượu đông giống như những ngày trẻ tuổi của trước kia cùng nhau mua rượu và đi chơi.
Chưa kịp đến tiền sảnh, đã nghe thấy tiếng cười đùa của một cô nương ở hậu viện, trong trẻo như tiếng chim vàng anh, khiến người ta không khỏi mỉm cười.
Từ Phong Thanh cười nói:
"Tân nương nghịch ngợm, tính tình như đứa trẻ, chê cười rồi."
Miệng nói là chê cười nhưng ánh mắt lại tràn đầy vẻ chiều chuộng.
Đi dọc hành lang, từ xa có thể nhìn thấy một bóng lưng mặc y phục màu vàng nhạt bên dưới xích đu, giống như một đóa hoa đón xuân tươi mới, khiến người ta phải lóa mắt.
Tiếng cười và bóng lưng đó khiến Hứa Phi Mặc nhớ đến Tiểu Huỳnh, trước kia Tiểu Huỳnh cũng thích chơi đùa với đám nha hoàn ở hậu viện hoặc đong đưa trên xích đu hoặc là thả diều giấy.
Nhưng mấy lần nghe có khách đến chơi hỏi về nàng ấy, hắn ta lại thấy rất mất mặt.
Vì vậy hắn ta đã ra lệnh chặt bỏ xích đu của Tiểu Huỳnh và phạt đám nha hoàn chơi đùa với nàng ấy nửa tháng tiền lương.
Từ đó về sau, tai trở nên yên tĩnh hơn nhiều, đừng nói đến việc chơi đùa, thậm chí không có nha hoàn nào dám nói chuyện với Tiểu Huỳnh nữa.
Như hắn ta mong muốn, Hứa gia đã yên tĩnh hơn rất nhiều.
Tiểu Huỳnh không còn bạn chơi nên cũng không còn cười lớn nữa.
Nhiều khi nàng ấy chỉ ngồi yên trên tảng đá suốt cả ngày, nhìn những con cá nhỏ dưới nước và đàn ngỗng bay trên trời.
Nhưng mùa đông đến, mặt hồ sẽ đóng băng, ngỗng sẽ bay về phương Nam để tránh rét.
Khi không còn gì để nhìn, nàng ấy vẫn ngồi yên ở đó.
Không ai biết, cũng chẳng ai tò mò nàng ấy đang nhìn hay đang suy nghĩ gì.
Giờ đây nghe tiếng cười kia, tim Hứa Phi Mặc như bị siết chặt, đau đến không thể nói nên lời.
Không sao, đợi đến khi tìm được Tiểu Huỳnh, sẽ làm cho nàng ấy một chiếc xích đu tốt hơn, lại còn tìm một đám nha hoàn ngoan ngoãn để chơi đùa cùng nàng ấy.
Hắn ta cũng sẽ yêu thương Tiểu Huỳnh giống như Phong Thanh huynh yêu thương nương tử của mình, tuyệt đối sẽ không kiềm chế nàng ấy.
Ở tiền sảnh, sắc mặt Hồng Tuyết có chút khó xử:
"Đã truyền đạt rồi nhưng... phu nhân nói đang bận, không có thời gian tiếp khách."
"Nàng ấy đang bận việc gì?"
"Phu nhân đang bận... đan thỏ cỏ, còn nói chút nữa sẽ đan một con cho ngài."
"Vậy phiền phu nhân vất vả rồi, con thỏ của vi phu tai phải to một chút." Từ Phong Thanh gật đầu rất nghiêm túc.
Ngửa cổ uống một ngụm rượu đông, Hứa Phi Mặc cảm thấy chạnh lòng:
"Phong Thanh huynh, phu thê tình cảm sâu đậm, thật khiến ta hâm mộ."
Từ Phong Thanh nghĩ đến vị hôn thê của Hứa Phi Mặc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!