Tổ mẫu chán ghét né đầu sang một bên, chậm rãi ngồi xuống cạnh cửa sổ.
Bà ấy nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên mảnh vải ta đang cắt được một nửa, cười lạnh:
"Mới vào cửa một ngày đã nhớ đến mặc đẹp, đeo đẹp rồi hả?"
Vâng! Ta vui vẻ gật đầu:
"Không chỉ mặc y phục đẹp, ta còn muốn thắt nút thắt thật đẹp nữa!"
Đúng vậy, ta đang nghĩ đến việc may y phục thật đẹp cho Hứa Phi Mặc, thắt nút thắt thật đẹp cho chàng ấy!
Nghe ta nói vậy, tổ mẫu tức giận đặt mạnh chén trà xuống, chỉ vào ta:
Ngươi, ngươi!
"Ta... ta sẽ may một bộ cho người!" Ta ân cần trải mảnh vải ra:
"Nhưng y phục của tổ mẫu sẽ phải đợi một chút, đợi ta may xong y phục cho Hứa đại nhân sẽ lập tức làm cho người."
...
Tổ mẫu có chút ngơ ngác, trên mặt dường như hơi bối rối:
"Y phục này là may cho ca nhi, không phải của ngươi?"
Ta gật đầu.....
Khụ. Tổ mẫu giả bộ trấn định uống một ngụm nước, ánh mắt lại nhìn vào hậu viện, hừ lạnh:
"Hậu viện là ngươi nói với ca nhi muốn dựng vườn hả? Ngươi có biết dựng vườn phí bao nhiêu tiền không, hao người tốn của, đến lúc đó Ngự sử dâng một bản tấu tố cáo ca nhi..."
"Là ta muốn dựng xích đu!"
...
"Chỉ dựng một cái xích đu?"
Đúng vậy! Ta gật đầu, vội nịnh nọt hỏi:
"Tổ mẫu, người có thích đung đưa xích đu không, Tiểu Huỳnh có thể đẩy người, Tiểu Huỳnh đẩy rất nhanh đó!"
...
Hình như tổ mẫu không thích đung đưa xích đu, bởi vì tổ mẫu không nói gì cả.
Không thích đung đưa xích đu...
Vậy thì bắt bướm, đá cầu, trèo cây thanh mai thì sao?
Nếu, nếu vẫn không được, tổ mẫu người đẩy Tiểu Huỳnh cũng được, Tiểu Huỳnh bắt bướm, hái quả cho tổ mẫu.
Hồng Tuyết cúi thấp đầu nhưng ta nhìn thấy hết rồi, nàng ấy đang cố nhịn cười.
Nhưng tổ mẫu dường như không thích bắt bướm, càng không thích trèo cây thanh mai.
Bởi vì tổ mẫu hít một hơi thật sâu, ném lại một câu rồi giận đùng đùng bỏ đi:
"Sao qua cửa rồi vẫn giống như người khác luôn miệng gọi đại nhân như vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!