Chương 4: (Vô Đề)

"Ta cố ý ngã đấy, y phục rách thì muội có thể vá cho ta, còn thêu đom đóm lên nữa!"

Loại đau lòng ấy từ khi nào đã biến thành sự bực bội?

Phải rồi là vì sau này khi di nương bỏ thuốc độc vào chè, Tiểu Huỳnh đã uống thay hắn ta.

Ban đầu hắn ta vừa đau lòng vừa áy náy, ngày ngày ở bên cạnh nàng ấy giống như trước kia hái hoa cho nàng ấy đeo, cùng nàng ấy thả diều giấy.

Thời gian dần trôi, Hứa Phi Mặc trở nên bận rộn nhiều việc.

Hắn ta phải đi học, kết giao bạn bè, biết được hóa ra trên đời có nhiều cô nương xinh đẹp như vậy, Tiểu Huỳnh không phải là người xinh đẹp nhất.

Hắn ta đã đến tuổi trèo cây thấy ngượng, thả diều sẽ bị cười nhạo.

Nhưng Tiểu Huỳnh mãi mãi không thể thông minh hơn, cũng mãi mãi không thể lớn lên được nữa.

Trong lòng Hứa Phi Mặc đột nhiên đau nhói, đến ngữ khí cũng dịu lại:

"Đói lâu như vậy, chắc nàng ấy đã biết lỗi rồi."

"Lục Mai, bảo nhà bếp làm một bát chè đưa đến đó đi."

Bấy giờ Lục Mai mới khóc lóc quỳ xuống:

"Xin chủ tử tha tội! Tiểu Huỳnh cô nương đã mất tích từ hôm qua rồi."

Đám nha hoàn quỳ trên mặt đất, nhìn nhau ngơ ngác.

Chẳng phải chủ tử nhà bọn họ vẫn luôn coi thường vị hôn thê ngốc nghếch này sao?

Sao bây giờ người ta mất tích, chủ tử lại gấp đến mức suýt chút nữa lật tung cả thành để tìm.

Một tên tiểu đồng tự cho là bản thân thông minh đoán rằng chủ tử đi tìm kiếm ồn ào như vậy là để che mắt thiên hạ, chỉ làm ra vẻ:

"Chủ tử, đây là chuyện không còn cách nào khác, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi. Chúc gia không chỉ có một mình nữ nhi là Tiểu Huỳnh cô nương. Hiện giờ ngài có sự nghiệp thành công, họ sao có thể trách ngài được, sợ là còn ước gì đổi một nữ nhi thông minh hơn..."

Tên đầy tờ đó quỳ dưới đất, lời còn chưa kịp nói hết thì đã bị Hứa Phi Mặc đá mạnh vào ngực.

Lần đầu tiên chứng kiến chủ tử mặt mày u ám như vậy, một hạ nhân to gan run rẩy hỏi:

"Đừng, đừng nói là bị bọn bắt cóc bắt đi, bị đưa đến đưa đến sòng bạc, hoa, tửu lâu những nơi đó nước sâu…"

Hứa Phi Mặc biết lời tên hạ nhân đó không dám nói ra có nghĩa là gì.

Hoa lâu, kỹ viện.

Đúng, chuyện này đã từng xảy ra.

Cách đây hai năm, hôm ấy bản thân hắn ta đang chờ Từ huynh uống rượu ngắm hoa.

Chúc Tiểu Huỳnh nói mình đã mười sáu tuổi, hỏi hắn ta khi nào cưới nàng ấy.

"Là phải đợi mười sáu năm, ngươi nhầm rồi, đồ ngốc."

Bây giờ nghĩ lại, câu nói đó đã quá làm tổn thương người khác, Tiểu Huỳnh buồn bã ngồi trên tảng đá ở hậu viện rất lâu.

Ở hậu viện có một lão bà giả làm người bán kẹo, dụ dỗ Tiểu Huỳnh đi theo.

May mà Từ huynh phát hiện kịp thời, lúc lão bà đó đang lôi Tiểu Huỳnh ở góc đường phố hoa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!