Chương 3: (Vô Đề)

Ta sợ chàng ấy áy náy trong lòng, vội lớn tiếng nói:

"Không sao đâu, hôm nay không sao, ngày mai cũng không gấp, không vội không vội!"

"Ta, ta sẽ luôn ở nhà đợi chàng trở về!"

Không sao đâu Hứa Phi Mặc, ta đã quen đợi chàng rồi!

Bóng dáng Hứa Phi Mặc bên kia khựng lại, dường như cười khẽ một tiếng:

"Được, có phu nhân đợi, ta sẽ về sớm."

"Lúc ta cho người đi truyền tin còn nơm nớp lo sợ, cứ tưởng Từ đại nhân bỏ phu nhân trong đêm tân hôn, phu nhân sẽ tức giận."

Tùy tùng của viên quan cũng không nhịn được trêu chọc:

"Từ đại nhân, xem ra ngài cưới được một phu nhân rất tốt."

Ta cởi khăn che mặt chuẩn bị đi ngủ, nha hoàn bên cạnh cẩn thận cười lấy lòng:

"Đại nhân bận rộn công vụ, xin phu nhân đừng giận."

Không giận không giận, có gì đâu mà giận chứ.

Ta xua tay:

"Nếu đê vỡ, nhiều người sẽ c.h.ế. t đuối, thế mới là không tốt."

Đã khuya rồi mà Hứa Phi Mặc vẫn chưa trở về, chỉ có tùy tùng nửa đêm đến truyền lời, bảo phu nhân chuẩn bị mấy bộ y phục, sáng mai gửi đi.

Khi mở tủ ra mới phát hiện, mấy ngày không gặp, sao y phục của Hứa Phi Mặc cũ đi nhiều thế, còn có chỗ bị rách mà chưa vá.

Ta ngủ dọc đường không biết bao nhiêu ngày, lại nghe tiếng nhạc suốt cả quãng đường, lúc này cũng thấy rất buồn ngủ.

Thế nhưng ta quyết định ngồi dậy lấy kim chỉ, dưới ánh đèn tỉ mẩn vá lại những bộ y phục đó.

Trước đây Hứa Phi Mặc thường khen ta khéo tay, làm nút thắt đẹp và tinh xảo, cứ theo sau ta đòi cho được.

Nhưng sau này Hứa gia dần giàu có, trong phòng có vô số tú nương và nha hoàn, Hứa Phi Mặc không còn đeo nút thắt ta làm nữa, cũng không cho ta đụng đến y phục của chàng ấy nữa.

Giờ đây trở thành tân nương của chàng ấy, lại có thể giúp được chàng ấy, trong lòng ta thật sự rất vui mừng.

Mỗi chỗ ta đều vá rất cẩn thận, còn thêu hai con đom đóm nhỏ ở ống tay áo.

May vá đến tờ mờ sáng, ta ôm y phục trong tay và thiếp đi.

Trong cơn mơ màng hình như có ai đó ngồi bên giường nhìn ta rất lâu.

Chàng ấy không đánh thức ta, chỉ là khi đi còn đắp lại chăn cho ta và xoa đầu ta rất dịu dàng.

Ta nghe tiếng cửa khép nhẹ và giọng Hứa Phi Mặc dặn dò nha hoàn từ sau cánh cửa:

"Chiều mai tổ mẫu đến, ngươi từng hầu hạ bên cạnh tổ mẫu, biết tính người không tốt."

"Giúp phu nhân nói vài lời tốt đẹp, đừng để tổ mẫu làm khó nàng ấy."

03

Tiểu Huỳnh cô nương mất tích rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!