Bốn tiếng lái xe, cuối cùng cũng đến thành phố S. Sở Hòa vẫn đang ngủ say như thể dù trời có sập xuống cậu cũng không hề hay biết, Bạch Dương Vĩ lái xe vào hầm để xe của khách sạn. Sau đó lay cậu tỉnh dậy.
" Này! Cậu đi biển không phải chỉ để ngủ đó chứ ?"
Bạch Dương Vĩ lay một hồi, cuối cùng Sở Hòa cũng mơ màn tỉnh dậy. Ánh mắt của cậu lộ rõ sự ngơ ngác trên khuôn mặt, mái tóc cũng có chút hỗn loạn.
Cậu nhìn quanh một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra là mình đang đi biển với Bạch Dương Vĩ.
" Đã tỉnh chưa ? Nếu tỉnh rồi thì mau chúng mang đồ vào trong khách sạn."
" A…"
Sở Hòa kêu lên một tiếng, sau đó hì hục mang hết đống đồ mình đã chuẩn bị từ trước. Theo chân Bạch Dương Vĩ vào khách sạn.
Dáng vẻ cao quý, cùng với nét điển trai của Bạch Dương Vĩ thu hút khộg biết bao ánh nhìn của nhiều người. Đến cả lễ tân khách sạn cũng đỏ mặt khi nhìn thấy hắn.
" Xin chào, tôi là Bạch Dương Vĩ. Đã đặt phòng trước"
"V…vâng ạ"
Nhân viên khách sạn ngượng ngùng kiểm tra thông tin của hắn, sau đó đưa cho hắn một tấm thẻ. Lịch sự đáp.
" Thưa quý khách, số phòng của quý khách là 405. Phòng đôi dành cho hai người ở"
" Cảm ơn!"
Bạch Dương Vĩ nói tiếng cảm ơn, thong thả nhận thẻ. Chỉ có Sở Hòa là hai mắt trợn to nhìn hắn.
Đến cả khi nhân viên mang chiếc xe đẩy đến giúp cậu vận chuyển đồ đạc, cậu vẫn không thôi thắc mắc nhìn Bạch Dương Vĩ.
Lúc vào trong thang máy, cậu đưa ra kí hiệu ngôn ngữ hỏi hắn.
"Không phải nói là sẽ ở hai phòng riêng sao?"
Bạch Dương Vĩ xoa xoa cằm giải thích.
" Vốn dĩ là như vậy, nhưng tôi nghĩ lại dù sao cậu cũng bị câm. Đôi khi có chút bất tiện, dù sao ở chung với tôi cũng không vấn đề gì. Tôi và cậu thì làm sao phát sinh vấn đề được ?"
" A…"
Sở Hòa phấn khích a lên một tiếng, sau đó cả hai cùng tiến vào cùng nhận phòng.
Đây là khách sạn cao cấp, dĩ nhiên căn phòng nào cũng đầy xa hoa và lộng lẫy. Phòng khách riêng, phòng ngủ riêng… tất cả đều rất sang trọng.
Mấy năm nay, Bạch Dương Vĩ mỗi lần về nước đều mang theo Tiểu Ái Nhi nên Sở Hòa không cùng hắn đi du lịch. Đây là lần đầu tiên cậu ở trong một căn phòng xa hoa thế này, ánh mắt cũng trở nên ngơ ngác luôn rồi.
" Chỉ mới nhìn phòng thôi mà đã ngu ngốc đến vậy rồi sao đồ ngốc ?"
Bạch Dương Vĩ búng nhẹ lên trán cậu một cái, Sở Hòa ôm trán xoa xoa nhìn hắn.
" Mau sắp xếp đồ đạc đi!"
Hắn hối thúc cậu một chút, sau đó thì nằm xuống giường nghịch điện thoại.
Sở Hòa mở vali, hì hục dọn dẹp đồ đạc.
Bạch Dương Vĩ nằm trên giường lướt xem tin tức thì có cuộc điện thoại gọi đến, hắn mỉm cười vui vẻ bắt máy.
" Bảo bối! Là anh đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!