Chương 47: Bạn trai nhỏ của tôi

Ngũ quan của anh ấy có đường nét rất rõ ràng, khác biệt so với kiểu "mỹ nam" thường thấy trên phim ảnh, anh ấy toát ra một khí chất lạnh lùng, đến mức ngay cả một người đàn ông như Hạ Trí cũng không khỏi thấy thán phục.

"A Ly!" Diệp Lân vẫy tay chào.

Lạc Ly khẽ gật đầu, ánh mắt mang theo sự quan sát lướt qua người Hạ Trí.

Càng tiến gần, sức ép từ Lạc Ly càng rõ rệt.

Ở trước mặt Lạc Ly, Hạ Trí có cảm giác mình như một đứa trẻ.

"Cậu thật sự đến tận đây đón tôi sao?" Diệp Lân cười nói.

"Nếu không đến đón, ai mà biết cậu lại "thần du" đến nơi nào trong kỳ huấn luyện mùa đông này chứ?"

Nghe đến hai chữ "thần du", Diệp Lân chỉ cười tự giễu.

Lạc Ly lái một chiếc SUV, Hạ Trí và Diệp Lân ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau.

Trước đây mỗi lần đến thành phố Q, Hạ Trí đều đi cùng bố để xem Diệp Lân thi đấu hoặc đi du lịch, toàn đến những nơi đông đúc.

Nhưng lần này, họ lại đến Đại học Q.

Nhìn cánh cổng của ngôi trường danh tiếng với lịch sử trăm năm, lòng Hạ Trí không khỏi cảm thấy bồn chồn.

Khi Hạ Trí nhìn ra ngoài cửa sổ, những sợi tóc trên trán khẽ bay theo làn gió, Diệp Lân tựa lưng vào ghế, nghiêng mặt chăm chú ngắm nhìn cậu.

Cho đến khi xe dừng lại ở bãi đỗ, Hạ Trí vẫn không ngừng quan sát từng tán cây, ngọn cỏ trong khuôn viên trường.

Vì đã là kỳ nghỉ đông nên ngôi trường càng thêm phần tĩnh lặng, không khí cũng ít sôi động hơn nhiều so với lần họ ghé thăm Đại học Nam Thành.

Xuống xe, Hạ Trí chủ động giúp Diệp Lân lấy hành lý.

Khi Lạc Ly đi ngang qua Diệp Lân, anh ấy khẽ nói: "Cậu cứ dán mắt vào tên nhóc đó suốt cả quãng đường."

"Chậc chậc chậc…" Diệp Lân vỗ nhẹ lên lưng Lạc Ly. "Tôi biết cậu không bỏ được tôi… Nhưng không còn cách nào khác, ai bảo môn sở trường của cậu là bơi bướm cơ chứ?"

"Thế sao? Bọn Lâm Tiểu Thiên ca ngợi tên nhóc này đến tận mây xanh. Tôi cũng muốn xem thử cậu ấy có thực sự giỏi như lời đồn không."

"Cậu đi mà quản lý Trần Gia Nhuận cho tốt đi, đừng có đến làm phiền bạn trai nhỏ của tôi."

Lạc Ly lạnh lùng hừ một tiếng rồi bỏ đi.

Hạ Trí kéo vali, đi bên cạnh Diệp Lân, hỏi: "Đội trưởng Lạc đối với ai cũng lạnh lùng như thế sao?"

"Tin tôi đi, cậu không chịu nổi sự nhiệt tình của cậu ta đâu. Cậu ta thuộc kiểu người nếu thích ai thì sẽ không ngừng thúc ép người đó."

"Thế thì có lẽ anh ấy chẳng có cảm tình gì với anh rồi."

"Sao cơ?" Diệp Lân quay lại nhìn, nhướn mày.

"Anh ấy đâu có thúc ép anh, mặc kệ anh thoải mái bay nhảy gần một năm rồi còn gì." Hạ Trí kéo vali, vượt lên đi trước Diệp Lân.

"Đó là vì cậu chưa thấy Trần Gia Nhuận lười đến mức nào. Một mình cậu ta cũng đủ khiến Lạc Ly bận túi bụi rồi."

Nhắc đến Trần Gia Nhuận, nụ cười của Diệp Lân lại mang chút đắc ý đầy thích thú.

Hạ Trí rất thích biểu cảm của Diệp Lân lúc này, dù cười có chút ranh mãnh nhưng lại toát lên vẻ chân thật.

Đi được một đoạn, Hạ Trí nhận ra Diệp Lân đưa mình đến khu ký túc xá nam. Trên tấm bảng nhỏ đặt trước cửa phòng quản lý còn viết: "Cấm mang các thiết bị điện như cốc đun nước, máy sưởi, ấm siêu tốc và… bạn gái vào ký túc xá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!