Chương 46: Đạp chết anh

Giường nước lại lắc lư mạnh, dòng nước tràn qua giống như sắp thấm ướt cả ga giường, Hạ Trí còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Diệp Lân quay người, nằm đè lên người cậu.

"Chết tiệt—— "

Giường cứ lắc qua lắc lại khiến Hạ Trí cảm thấy hơi chóng mặt.

Khi ánh mắt cậu chạm phải ánh mắt Diệp Lân, tim cậu đột nhiên thắt lại, cảm giác kỳ lạ dâng lên một cách khó tả. 

Diệp Lân nằm trên người Hạ Trí, hơi ngẩng đầu, trên môi nở một nụ cười, đôi mắt sáng rỡ như mang theo chút gì đó hồn nhiên.

Nhưng sự hồn nhiên ấy, nếu để ý kỹ, có thể cảm nhận được sự ác ý ngấm sâu vào tận xương tủy.

"Anh… Anh Lân… Anh say rồi phải không?" Hạ Trí cố gắng lắm mới bật ra được vài lời.

Diệp Lân không nói gì, chỉ hơi ngẩng đầu lên rồi tiếp tục cười.

Chiếc giường nước khẽ rung nhẹ, ngay khoảnh khắc ấy, Hạ Trí có cảm giác như mình đang nhìn thấy một chút nghịch ngợm pha lẫn sự quyến rũ từ Diệp Lân.

Diệp Lân nghiêng người sát lại gần Hạ Trí, cậu có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng từ người Diệp Lân, xen lẫn trong mùi rượu ấy là hương sữa tắm nam tính đặc trưng của Diệp Lân.

Sự hòa quyện của hai mùi hương này khiến cho cổ họng Hạ Trí bất giác khô nóng, như thể cậu cũng vừa nhấp một ngụm rượu mạnh, khiến cả trái tim như bị thiêu đốt.

"Diệp Lân…"

Diệp Lân vẫn giữ tay Hạ Trí cố định bên cạnh, cúi xuống thấp hơn.

"Diệp Lân! Tránh ra!" Hạ Trí quay mặt đi.

Toàn bộ cơ thể Hạ Trí căng lên, chuẩn bị sẵn sàng cho một đòn phản công chí mạng, nhưng Diệp Lân đột ngột cúi xuống, tựa trán mình vào hõm cổ Hạ Trí và bắt đầu cọ nhẹ. 

Hạ Trí ngẩn người.

"Diệp Lân… Anh đang làm gì vậy?" Cậu hỏi đầy ngạc nhiên.

Diệp Lân không trả lời, chỉ khẽ "ừm" một tiếng nhẹ, rồi thả lỏng tay, hoàn toàn nằm lên người Hạ Trí.

"Diệp Lân?" Hạ Trí nhấc tay lên, khẽ xoa xoa đầu Diệp Lân, Diệp Lân lúc này giống như một con mèo lười biếng, vùi mình vào cổ cậu, phát ra những nhịp thở đều đều gần như thoải mái.

Hạ Trí cười bất đắc dĩ, vỗ nhẹ lên vai Diệp Lân: "Ông già này, tôi đã bảo không được thì thôi, còn cố chứng minh làm gì."

Cậu đẩy nhẹ vai Diệp Lân, định nhấc anh sang một bên.

Đầu Diệp Lân rũ xuống, những lọn tóc chạm vào mũi Hạ Trí, khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy, Diệp Lân bỗng vòng tay ôm lấy eo Hạ Trí, dán sát vào ngực cậu rồi lại ngả đầu xuống.

"Ai…"

Hạ Trí dựa vào đầu giường, rốt cuộc người say lúc nào cũng nặng đến thế sao?

Bất chợt, Hạ Trí lo lắng liệu Diệp Lân có đột nhiên nôn ngay trên người cậu hay không?

Nghĩ đến cảnh tượng đó, Hạ Trí có cảm giác nếu xảy ra thật, sẽ là một trải nghiệm "để đời" không bao giờ quên nổi.

"Anh Lân, anh chuyển qua chỗ khác nằm được không?"

Hạ Trí cũng không cố gắng hết sức để đẩy Diệp Lân nữa, chỉ nắm lấy một lọn tóc của anh, gương mặt Diệp Lân chỉ còn thấy mũi, trông ngoan ngoãn lạ kỳ.

Hạ Trí bật cười, không phải là muốn chụp hình anh lúc say sao?

Cậu lấy điện thoại ra, nhẹ nhàng tiến sát vào mặt Diệp Lân, vừa định bấm chụp thì Diệp Lân như nhận ra có thứ gì đó gần mặt mình, liền đưa đầu khẽ chạm nhẹ lên cổ tay Hạ Trí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!