Chương 45: Uống hết những chai Nhị Oa Đầu này

"Hạ Trí… Thi tốt thế à?"

"À… Tôi cũng không ngờ."

"Sao không nói? Đồng nghiệp trong khoa cũng được vui lây ấy chứ."

"Không phải là nói ra rồi, sợ con sang học kỳ sau thi thử áp lực quá thì sao?"

"Ồ… Cũng phải… Cũng phải… Vẫn là chủ nhiệm Trần chu đáo."

Nói xong, Chung Hiếu lập tức đi luôn, mặt đỏ bừng.

Không có cách nào, mỗi lần ông ta thấy Chung Thuần nhà mình giỏi giang thì Hạ Trí lại luôn giỏi giang hơn một chút.

Cho nên khi Trần Phương Hoa về nhà, Hạ Trí đề nghị muốn ra ngoài ăn mừng với Diệp Lân, Trần Phương Hoa đồng ý không chút do dự. Cũng không hỏi là ăn mừng kiểu gì, Trần Phương Hoa đương nhiên nói: "Hai đứa đi hát karaoke hay ăn đêm? Tiền tiêu vặt có đủ không?"

Hạ Trí không quen nói dối, chỉ nói: "Tối nay con có thể không về, mẹ đừng lo, con đi chơi với anh Lân."

Trần Phương Hoa đương nhiên cho rằng Hạ Trí đi hát karaoke thâu đêm, nhưng mà cho dù nay cậu chơi game thâu đêm, Trần Phương Hoa cũng sẽ giả vờ không biết.

Dù sao thì cũng phải cho con một chút không gian tự do.

Diệp Lân cũng lên tiếng nói: "Cô ơi, cháu cũng có chuyện muốn nói với cô. Hình như từ ngày mai Hạ Trí bắt đầu nghỉ đông, nếu cô tin tưởng cháu, cháu muốn đưa cậu ấy đến trường đại học Q một chuyến. Cháu đảm bảo trước Tết sẽ đưa cậu ấy về, cũng đảm bảo khi về thì cậu ấy đã làm xong hết bài tập mà thầy cô giao."

Mắt Trần Phương Hoa sáng lên.

Phải biết rằng lần trước Diệp Lân đưa Hạ Trí đi trường đại học Nam Thành, về sau thành tích tăng vọt.

Lần này đến trường Q, một ngôi trường hàng đầu cả nước, đây không phải là cách Diệp Lân khích lệ Hạ Trí sao!

"Ồ, được! Cô còn không tin cháu sao? Đi đi… Về sớm một chút!"

Hạ Trí cũng không ngờ mẹ lại đồng ý nhanh như vậy.

Nhìn lại khuôn mặt cười hiền hậu của Diệp Lân, cậu hiểu ngay.

Quả nhiên, con người vẫn phải biết giả vờ!

Hai người ra khỏi nhà, Hạ Trí nhét tay vào túi áo khoác lông vũ, bên trong vẫn mặc đồng phục, đứng dưới đèn đường, hơi thở phả ra làm mờ đi những góc cạnh trên lông mày, trông càng trẻ con hơn.

Diệp Lân mở bản đồ, định dẫn Hạ Trí đi bộ đến khách sạn nhỏ đã chọn.

Lúc ra khỏi nhà Hạ Trí còn thấy không sao nhưng bây giờ nghĩ đến "trang trí" của khách sạn nhỏ đó, nào là đèn trần đủ màu, nào là giường da báo, ga giường rải cánh hoa hồng, cậu thấy sống lưng lạnh toát.

"Anh Lân… Sao anh lại thích giường nước đến thế?"

Hạ Trí vừa đi theo sau Diệp Lân vừa tỏ vẻ không muốn.

"Giường nước có thể hoàn toàn ôm sát đường cong cơ thể, nâng đỡ đều trọng lượng toàn thân, bảo vệ cột sống của chúng ta."

"Rồi sao nữa?" Hạ Trí xòe tay.

"Sau đó tôi muốn mua một chiếc giường nước. Nhưng trước khi mua, tôi muốn thử xem giường nước có thực sự thoải mái như vậy không."

"… Tôi thấy anh cố tình trêu tôi."

"Đúng vậy." Diệp Lân quay đầu lại.

Ánh đèn đường sáng rực chiếu lên khuôn mặt Diệp Lân, tên này đẹp trai thật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!