"Tôi nhìn thấy cậu, cậu ở…"
Theo giọng nói của Diệp Lân, trái tim Hạ Trí cũng đập thình thịch.
Lần trước Diệp Lân đã nói là thấy cậu và Sầm Khanh Miễn đi công viên hải dương, tại sao cậu đi làm thêm ở Cung Cá Heo cũng bị anh nhìn thấy chứ! Hơn nữa lần nào cũng là anh nhìn thấy cậu, còn cậu thì không thấy anh!
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, là mẹ Hạ Trí đi trực đêm.
"Đừng nói!" Hạ Trí bịt miệng Diệp Lân, ấn đầu anh vào lòng mình.
Diệp Lân cười, không hề vùng vẫy mà cứ để Hạ Trí ôm.
Mãi đến khi mẹ Hạ Trí nói "Mẹ đi trực đêm đây", Hạ Trí mới thở phào nhẹ nhõm.
Lòng bàn tay như bị thứ gì đó ướt át đẩy một cái.
Hạ Trí run lên, lập tức đẩy Diệp Lân ra.
Tóc Diệp Lân rối bù, đầu lưỡi li3m mép, nói: "Cậu làm mặt tôi méo hết cả rồi."
"Anh thấy rồi thì cũng đừng nói với mẹ tôi! Mẹ tôi biết thì sẽ không cho tôi đi nữa!"
"Cậu thích con cá heo nhỏ đó lắm à?"
Diệp Lân cười hỏi.
"Thích chứ. Nó ngây thơ lắm, có lúc nghịch ngợm muốn đánh nó, có lúc lại thấy những điều tôi không nói với người khác, nó đều hiểu."
Hạ Trí dùng ngón tay gõ gõ giấy nháp của mình.
"Nó không nghĩ đến chuyện dịu dàng ân cần với cậu đâu."
"Hả?"
Diệp Lân đưa tay bẻ tai Hạ Trí: "Nó chỉ muốn làm cậu thôi."
"Làm tôi? Làm tôi cái gì?"
Diệp Lân ra hiệu bằng tay.
Hạ Trí đột nhiên hiểu ra Diệp Lân đang nói gì: " Bĩ Bĩ vẫn còn là một đứa trẻ con!"
"Suy nghĩ của trẻ con mới là đáng sợ nhất."
"Tôi thấy, suy nghĩ của anh mới là đáng sợ nhất!"
"Đúng vậy, suy nghĩ của tôi tất nhiên là đáng sợ. Cậu lớn thêm một chút nữa là biết."
Diệp Lân đưa tay xoa đầu Hạ Trí, Hạ Trí vẫn hất ra như thường lệ.
Thế là vào thứ bảy, khi Hạ Trí gặp lại Bĩ Bĩ, thấy con vật nhỏ này từ trong nước trồi lên, há miệng cười ngây ngô với Hạ Trí, Hạ Trí cứ thấy Bĩ Bĩ cười rất gian.
Hạ Trí đến bên hồ, sờ sờ đầu Bĩ Bĩ, trơn tuột: " Bĩ Bĩ, có người nói với anh, trong đầu em có rất nhiều suy nghĩ rất đáng sợ? Thật hay giả vậy?"
Bĩ Bĩ nghiêng đầu "ao" một tiếng, dùng mõm chạm vào lòng bàn tay Hạ Trí, còn vòng quanh cổ tay Hạ Trí nửa vòng.
Rất trơn, rất lạnh nhưng không hiểu sao lại khiến người ta thấy ngượng ngùng.
Hạ Trí đột nhiên nhớ đến cảnh Diệp Lân cắn dưa lê hôm đó, cái mõm lạnh ngắt của Bĩ Bĩ khiến Hạ Trí có cảm giác nóng bừng, cậu lập tức rụt tay lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!