Hạ Trí nhìn nửa còn lại, trên đó còn lưu lại dấu răng của Diệp Lân.
"Cũng cho tôi nốt đi." Ngón tay Diệp Lân gõ gõ lên má Hạ Trí.
"Anh nghĩ hay nhỉ."
Hạ Trí há miệng, cắn trọn, nhai rôm rốp rồi nuốt xuống.
"Vậy thì tôi chỉ còn cách ăn cậu thôi." Diệp Lân nói.
"Anh tự ăn mình đi."
Hạ Trí trợn mắt nhìn anh.
Thực ra từ nhỏ đến lớn, cậu không phải chưa từng giành đồ ăn với Sầm Khanh Miễn.
Ấn tượng sâu sắc nhất là vào mùa hè, cậu đến nhà Sầm Khanh Miễn chơi, trong tủ lạnh chỉ còn một cây kem sữa, Sầm Khanh Miễn và Hạ Trí giành nhau, Hạ Trí xé kem sữa ra, cắn một nửa nhưng quá lạnh, ngậm trong miệng không nuốt xuống được, đành phải nhổ ra đặt vào lòng bàn tay.
Sầm Khanh Miễn đắc ý li3m sạch phần còn lại, ăn chậm rãi, ánh mắt khiêu khích như muốn nói cậu không chê tôi ghê tởm thì đến giành đi.
Hạ Trí không chịu được vẻ mặt đó của cậu ta, thực sự giành lại rồi tiếp tục ăn, tức đến mức Sầm Khanh Miễn muốn thổ huyết.
Nhưng giành đồ ăn với Diệp Lân thì khác.
Khác ở điểm nào, Hạ Trí cũng không biết.
Chỉ cảm thấy mỗi khoảnh khắc Diệp Lân đến gần, tim cậu đều như bị ai đó kéo ra.
Lúc này, bàn tay Diệp Lân vốn đặt trên mặt bàn nâng lên, một tay ôm lấy Hạ Trí, tay trái vỗ vai phải Hạ Trí: "Tiếp tục, vật lý."
Cả lưng Hạ Trí đều áp vào lòng Diệp Lân.
Từ khi bố mất, Hạ Trí đã quen tự mình giải quyết mọi chuyện.
Nhưng khi ngực Diệp Lân áp vào lưng mình, Hạ Trí lần đầu tiên có cảm giác an tâm.
Cả tuần sau đó, Hạ Trí đều ở trong trạng thái u ám, trên mặt không có lấy một nụ cười.
Ngay cả môn ngữ văn mà cậu ghét nhất, cậu cũng khoanh tay, mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm lên bục giảng. Dưới áp lực của ánh mắt cậu, cô giáo dạy văn họ Lưu quay người đi cũng không còn nhanh nhẹn nữa.
Tan học, Hạ Trí cúi đầu làm bài tập, làm xong một bài lại chụp ảnh gửi cho Diệp Lân.
Kết quả là, trong giờ vật lý của lão Ngụy, Hạ Trí mới nhận được tin nhắn trả lời của Diệp Lân, cậu lấy điện thoại từ trong ngăn kéo ra, liếc nhìn tin nhắn Wechat của Diệp Lân.
Cách giải của Diệp Lân đơn giản hơn nhiều so với Hạ Trí, khiến Hạ Trí không khỏi nghiên cứu thêm.
Ai ngờ Sầm Khanh Miễn cứ dùng khuỷu tay huých Hạ Trí nhưng Hạ Trí lại không có phản ứng gì.
Cho đến khi Sầm Khanh Miễn không huých nữa, Hạ Trí đột nhiên nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu lên, liền thấy lão Ngụy khoanh tay đứng bên cạnh bàn cậu, sắc mặt đen như đít nồi.
"Nộp ra đây." Lão Ngụy lạnh lùng nói.
Hạ Trí ngẩng đầu nhìn lão Ngụy.
Trường không cấm học sinh dùng điện thoại nhưng vẫn không cho phép phụ huynh mua điện thoại thông minh cho học sinh.
Nhưng thông thường, miễn là không chơi điện thoại trong giờ học, giáo viên sẽ không tịch thu điện thoại thông minh của học sinh.
Điện thoại thông minh của Hạ Trí là đồ cũ, cậu đã tiết kiệm được vài trăm tệ để mua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!