Chính là cú đá bất ngờ đó, "Ầm" một tiếng, như thể đập vỡ thứ gì đó, khiến cho Diệp Lân vốn muốn tạm thời cách ly bản thân, thoát khỏi vô số tưởng tượng hỗn loạn điên cuồng.
"Muốn chết à…"
Diệp Lân cúi đầu, dùng giọng nói tàn nhẫn đến mức sắp nghiến nát răng mình mà chỉ mình anh nghe thấy.
Hạ Trí vừa ném giấy vụn lên vừa đi về lớp, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng Sầm Khanh Miễn nói chuyện cười với các bạn nữ.
"Mục Ninh, sao cậu lại đến đây?" Hạ Trí lên tiếng hỏi.
Mục Ninh quay người lại, cô ấy mặc áo khoác lông vũ màu vàng nhạt, đội mũ lông, cả người trông nhỏ nhắn, chiếc mũ len màu đỏ khiến cô ấy trông sáng sủa và đáng yêu.
"Tôi để quên vở bài tập trong ngăn bàn nên quay lại lấy." Mục Ninh cười rồi cúi đầu, định đi ngang qua Hạ Trí.
Hạ Trí đút tay vào túi, nghiêng người nhường đường cho Mục Ninh.
Sầm Khanh Miễn trong lòng thở dài thườn thượt, anh bạn thân này của cậu ta, e là phải đợi đến khi cháu trai nhà họ Tăng biết đánh nước tương thì cậu mới thoát ế!
"Mục Ninh… Lần trước cậu không hiểu bài vật lý à? Xem Hạ Trí có thể dạy cậu không!" Sầm Khanh Miễn nói lớn.
"Không… không cần đâu…" Mục Ninh đỏ mặt.
"Ha ha ha, Hạ Trí dạy cậu vật lý, cậu dạy tôi tiếng Anh để đổi!"
"Cậu còn ngại à?" Hạ Trí hừ một tiếng.
Sầm Khanh Miễn hết nói nổi, cậu ta đã cố gắng hết sức để giúp Hạ Trí thoát ế, vậy mà tên này lại chẳng biết điều gì cả!
Thở dài một tiếng, Sầm Khanh Miễn lấy cớ ra ngoài hít thở không khí, để lại cả lớp cho hai người họ.
Diệp Lân đi lên lầu, thấy Sầm Khanh Miễn rụt cổ, đeo máy ảnh, đứng ở cửa lớp.
"Sao không vào?" Diệp Lân buồn cười hỏi.
"Tôi không thể kéo chân Hạ Trí lại được sao?" Sầm Khanh Miễn chớp chớp mắt.
Diệp Lân quay mặt đi, thấy Hạ Trí đang ngồi cạnh một bạn nữ, đang dạy cô gái ấy giải bài tập.
Anh hơi bối rối, Mục Ninh giữ khoảng cách, Diệp Lân nhìn thoáng qua đã thấy cậu có vẻ căng thẳng.
"Cậu cũng quan tâm đ ến Hạ Trí đấy nhỉ." Giọng Diệp Lân rất ôn hòa.
"Đương nhiên rồi. Con người ta, cái gì cũng phải trải qua mới tốt. Cho nên nhất định phải nắm bắt cái đuôi của tình yêu tuổi học trò."
Sầm Khanh Miễn quay mặt đi, cười híp mắt nhìn Diệp Lân.
Cậu ta không quên, dạo này anh ta sống rất chật vật, đến cả điện thoại cũng bị tịch thu, chẳng phải là vì gia sư mà Diệp Lân giới thiệu sao?
"Nói như vậy, trước đây Hạ Trí chưa từng thích ai sao?"
Diệp Lân không hề có vẻ gì là tức giận, khiến Sầm Khanh Miễn rất thất vọng.
"Ha ha. Anh nhìn Hạ Trí xem, vừa cao vừa đẹp trai, khí chất lạnh lùng như vậy, các bạn nữ thích nhất kiểu này rồi. Lần kiểm tra đầu tiên của năm lớp mười, có một bạn nữ ngồi trước cậu ấy nói với cậu ấy rằng "Cậu còn nhớ tôi không, tôi học cùng cậu ở cấp hai, có một lần thi giữa kỳ, cậu còn mượn tôi cái bút chì 2b"."
"Hạ Trí trả lời thế nào?"
"Hạ Trí nói "Tôi chưa bao giờ mang theo quá hai cây bút chì"." Sầm Khanh Miễn nhún vai.
Diệp Lân cười một tiếng: "Còn nữa không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!